Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 557

Phạm Nhật Minh nghĩ tới cái điện thoại di động vẫn còn đang sạc pin ở trong phòng sách kia, vì vậy mới đi nhanh đến phòng sách, nhưng mà mới vừa đẩy cửa phòng ra, anh đã nhìn thấy trong tay người phụ nữ đang cầm chiếc điện thoại di động kia của anh, dáng vẻ và khí thế rất hung hăng.

Trong lòng của Phạm Nhật Minh lộp bộp một tiếng, biết chuyện đã bị Nguyễn Khánh Linh phát hiện.

“Anh tới là để tìm nó sao?”

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, hỏi.

Lừa gạt cô, bây giờ còn bị cô bắt được tại chỗ, hành động của Phạm Nhật Minh thật sự là quá ác liệt!

Cho tới bây giờ Phạm Nhật Minh cũng chưa từng được nhìn thấy qua dáng vẻ như vậy của Nguyễn Khánh Linh, tim của anh không khỏi đập rộn lên, nhưng mà, thói quen trong nhiều năm đã khiến cho anh giữ được sự bình tĩnh, khẽ gật đầu.

“Hừ!” Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh không hề có bất kỳ gợn sóng sợ hãi nào, còn không biết xấu hổ mà gật đầu, hành động này không thể nghi ngờ gì nữa, chính là hành vi tưới thêm dầu vào lửa!

“Anh còn không biết xấu hổ mà gật đầu! Anh lừa em lâu như vậy, thời điểm nhìn thấy em không biết gì, luyên thuyên nói chuyện về người bí ẩn ở trước mặt của anh, có phải là anh cảm thấy rất vui hay không? Cảm thấy em rất buồn cười?”

Nguyễn Khánh Linh nghiêm nghị chất vấn Phạm Nhật Minh.

Cổ họng của Phạm Nhật Minh đột nhiên co lại: “Không phải.”

Anh vẫn còn muốn giải thích, nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại không muốn tiếp tục nghe anh giải thích dù chỉ là một chút.

Nguyễn Khánh Linh dứt khoát ném điện thoại di động lại cho Phạm Nhật Minh, sau đó sậm mặt lại, bước vòng qua người của anh, đi ra khỏi phòng.

Phạm Nhật Minh vội vàng đi theo ra ngoài, kết quả thấy được Nguyễn Khánh Linh tức giận đùng đùng đi trở về phòng của chính mình, tiếp theo rất nhanh lại đi ra, trên người đã được mặc thêm một chiếc áo khoác, dùng sức chạy”bịch bịch bịch” xuống tầng, xuyên thẳng qua phòng khách.

Ngay tại thời điểm Nguyễn Khánh Linh đẩy cửa lớn ra, muốn đi ra ngoài, rốt cuộc thì Phạm Nhật Minh cũng kéo cô lại.

“Đã trễ thế này, đừng đi ra ngoài.”

Người đàn ông cau mày lại, giọng nói có chút nghiêm túc.

Nguyễn Khánh Linh nghe xong lời này thì dùng sức hất tay của Phạm Nhật Minh ra: “Không phải chuyện của anh!”

Vừa nói, Nguyễn Khánh Linh lại lập tức muốn tiến lên kéo lớn cửa ra.

Lúc này, chú Hùng nhìn thấy, ông sợ hết hồn, vội vàng chạy tới hỏi: “Cậu chủ, mợ chủ, đã trễ thế này, hai người định đi ra ngoài hay sao?”

Chú Hùng cũng không hề làm điều gì sai, cho nên thái độ của Nguyễn Khánh Linh đối với ông cũng không tệ lắm, nhưng mà, lúc này cô lại không có tâm trạng để giải thích, thậm chí là còn có chút tùy tiện trả mà lời một câu.

“Cháu và anh ta không có liên quan gì đến nhau, chú đi hỏi anh ta đi!”

Chú Hùng lại đưa tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía Phạm Nhật Minh.

Đôi oan gia nhỏ này, hai ngày trước đó vẫn còn rất tốt, làm sao mà ngày hôm nay lại gây gổ đến mức không còn yên ấm nữa rồi?

Nhưng mà, sắc mặt của Phạm Nhật Minh cũng không được quá mức đẹp mắt, anh cũng không lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK