Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1039

Cô tự cười nhạo chính mình, thế nhưng những ký ức về anh, về đôi hoa tai đã đi cùng anh sang bên kia của thế giới, cùng với một bóng hình quen thuộc, lại một lần nữa ùa về trong tâm trí cô.

Cái tên Mạch Phong Trần cũng một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô.

“Anh Phong Trần…”

Nguyễn Khánh Linh khóe mắt đã đỏ au, miệng thì không ngừng lẩm bẩm tên của anh.

Ngay mặt phía dưới của hộp nhạc, cô bỗng nhiên nhìn thấy có một tờ giấy nhỏ được dán vào.

—- Khánh Linh, anh đã về rồi, gặp nhau tại nơi cũ.

Đây là nét bút của Mạch Phong Trần, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy là đã có thể nhận ra ngay.

Lúc này trong lòng cô vừa phấn khích vừa hạnh phúc, cũng vừa chất chứa đầy sự xúc động.

Anh Phong Trần của cô quay về rồi, là sự thật chứ không phải là cô đang trong giấc mộng.

Cô phải đi gặp anh!

Nguyễn Khánh Linh gỡ mảnh giấy nhỏ ra, nắm chặt nó trong tay mình, rất rất lâu cũng không chịu buông ra.

Vào buổi tối ngày hôm đó, sau khi Phạm Nhật Minh xuống máy bay đã nhận được một cuộc gọi đến của chú Hùng.

Trước khi anh rời đi, ngoài việc nhờ cậy chú Hùng chăm sóc tốt cho Nguyễn Khánh Linh ra thì anh còn kêu chú ấy để ý xem gần đây có những người đặc biệt nào đã đến tìm cô hay không.

Vào chiều nay lúc cầm hộp bưu kiện chuyển phát nhanh đến chỗ Nguyễn Khánh Linh, chú Hùng chẳng mảy may nghi ngờ, nhưng mà sau đó, lúc nhìn thấy cô xuống dùng cơm, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, dường như là vừa khóc một trận xong, thì chú ấy đã ngay lập tức thấy có gì đó khác thường, thế là đã gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh.

“Cậu chủ, tối hôm qua lúc cô chủ dùng bữa, trông có vẻ như trước đó vừa mới khóc xong.”

“Cô ấy khóc sao?”

Phạm Nhật Minh khựng lại một chút khi nghe những lời từ đầu dây bên kia, bất giác cau mày lại.

“Đúng vậy, hai khoé mắt vừa đỏ hoe vừng sưng húp, có vẻ như là đã khóc trong một khoảng thời gian rất lâu.”

Chú Hùng nói với vẻ rất lo lắng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Phạm Nhật Minh cau mày hỏi.

“Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ, nhưng mà vào buổi chiều tôi đã đưa một bưu kiện chuyển phát nhanh cho cô chủ, sau khi cô ấy xuống lần nữa thì đã biến thành bộ dạng như thế rồi.”

Chú Hùng phỏng đoán thế này: “Lúc chiều, khi cô chủ cầm hộp bưu kiện chuyển phát nhanh, dường như có vẻ rất bối rối, tôi không biết ai đã gửi nó. Cậu chủ, liệu việc cô chủ khóc, có phải là liên quan gì đấy tới hộp bưu kiện chuyển phát nhanh này không?”

Chuyển phát nhanh?

Phạm Nhật Minh gần như trong tíc tắc liền nghĩ ngay đến một người đàn ông bí ẩn mà anh vẫn đang điều tra.

Khoảng một lúc sau, anh đã thấp giọng nói: “Chú Hùng, chú đến phòng của cô ấy, xem xem bên trong hộp bưu kiện chuyển phát nhanh đựng cái gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK