Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1462

Sau lâu ngày sống chung, cô chỉ cảm thấy tính cách này của anh có chút trẻ con. Vừa đơn thuần, lại làm cho người ta không nhịn được cảm thấy vui vẻ.

Mia thấy Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh cùng nhau tới đây, khuôn mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, trêu chọc một câu: “Chị, anh rể, em biết quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cũng không cần phải show ân ái trước mặt cẩu độc thân như em chứ?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh có chút xấu hổ đẩy Phạm Nhật Minh ra, ý bảo anh buông cô ra đi.

Phạm Nhật Minh vốn không muốn để cô lại cởi áo khoác anh đưa xuống, cho nên mới ôm lấy cô. Nghĩ đến chuyện có lẽ bây giờ cô không cởi áo khoác nữa, vì vậy mới buông cô ra.

Mia nhanh chóng kéo Nguyễn Khánh Linh đi vào bên cạnh giường bố, nói: “Chị, hiện tại bố vẫn đang tỉnh táo, chị nhanh nói vài câu với bố đi.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh đi đến bên cạnh Steve, lúc nhìn ông ta vẫn không nhịn cay cay sống mũi.

Steve nhìn lại cô, lại thấy Phạm Nhật Minh đứng cách đó không xa nên cũng gọi anh đến bên giường.

Sau đó, ông ta hơi chút khó khăn giơ tay, để tay Nguyễn Khánh Linh và tay Phạm Nhật Minh lên cùng một chỗ. Ông ta nói chuyện rất chậm, tiếng thở dốc cũng rất nặng nề: “Khánh Linh, Nhật Minh… sau này bố không còn ở bên cạnh các con được nữa, hai đứa phải sống cho thật tốt,… Phạm Nhật Minh, con phải chăm sóc Khánh Linh thật cẩn thận… Không thể làm con bé tức giận, nghe thấy chưa?”

“Con biết rồi, bố.”

Phạm Nhật Minh gật đầu, tầm mắt anh từ đầu đến cuối không rời khỏi người phụ nữ bên cạnh.

Chỉ có lúc nhìn người trong lòng, ánh mắt mới vô thức hiện lên vẻ cưng chiều và ôn nhu, Steve cực kỳ quen thuộc với ánh mắt này, Phạm Nhật Minh cũng không nói gì thêm nữa… đã bảo đảm rồi, nhưng trên mặt ông ta vẫn hiện lên nụ cười vui mừng.

Steve lại nhìn Nguyễn Khánh Linh, tiếp tục nói: “Con gái, bố để công ty lại cho con, đó là tâm huyết cả đời của mẹ con, hy vọng con có thể kinh doanh thật tốt, nếu có gì không biết thì cứ nói Nhật Minh giúp đỡ… hiểu chưa?”

“Vâng, con nhất định sẽ làm vậy, bố…”

Nguyễn Khánh Linh nói xong câu này, cô nghẹn ngào, không đành lòng nhìn bố nữa mà quay đầu tựa trong ngực Phạm Nhật Minh, không muốn để bố thấy cảnh mình khóc.

Phạm Nhật Minh cũng ôm lấy cô, quay người che kín cô lại.

Anh không muốn thấy cô khóc, nhưng trong khoảng thời gian này cô thật sự khóc quá nhiều, anh làm cô khóc cũng rất nhiều, hiện tại lại là chuyện Steve gặp chuyện không may.

Mấy chuyện xui xẻo chồng chất lên nhau, không chỉ Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh thấy cô khó chịu thì trong lòng cũng không dễ chịu đi đâu được, động tác của anh dịu dàng, vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Mia nhìn cảnh tượng hai người ôm nhau ấm áp trước mặt.

Cô rất vui, nhưng đồng thời cũng có chút lạc lõng không nói nên lời. Có lẽ bởi vì cô còn lẻ loi một mình, nên cảm thấy thật sự khó khăn.

Nhưng Mia cũng không muốn để bọn cô nhận ra cảm xúc thật của mình, cô cố ý quay đầu muốn nói chuyện với bố, nhưng lúc này ánh mắt của Steve lại không còn vẻ yêu thương như lúc trước nữa.

Mia biết bố mình bắt đầu không tỉnh táo rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK