Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1473

Anh không thể nào để cô đi một mình, vậy nên anh bèn nhúc nhích chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ là không cẩn thận đụng phải vết thương trên lưng, sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng đau đớn.

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy tiếng động sau lưng thì nhanh chóng quay đầu, kết quả đã thấy người đàn ông nhíu mày đau đớn, cô vội vàng chạy lại đỡ anh về giường, kiểm tra vết thương trên lưng anh.

Lúc này băng vải sau lưng Phạm Nhật Minh đã rướm máu, Nguyễn Khánh Linh đưa tay sờ sờ sau lưng anh, nhưng mà đầu ngón tay không nhịn được run lên, cô sợ chạm mạnh sẽ lại làm anh đau, không thể làm gì khác hơn là rút tay về.

Lúc này giọng nói của cô gái nghẹn ngào nức nở: “Anh đừng lộn xộn nữa được không? Em rất sợ mất đi anh…”

Bỗng nhiên trên bàn tay của Phạm Nhật Minh được bao phủ bởi bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Khánh Linh.

Trước giờ tay cô luôn mềm mại và ấm áp.

Nhưng mà hôm nay anh cảm nhận rõ được ngón tay của cô rất lạnh, trước giờ chưa bao giờ lạnh như vậy, thật sự là giống như đang tượng trưng cho tâm trạng của cô vậy.

Phạm Nhật Minh hơi ngẩn ra, anh không ngờ mình bị thương lại khiến cô bị chấn động tâm lý như vậy.

Anh không biết hóa ra cô đã giấu hết sự sợ hãi và lo lắng vào sâu trong đáy lòng, không hề nói ra, chỉ vì… một lần này nên anh mới biết được.

Cô gái nhỏ của anh vì lo lắng cho anh mà tâm lý lại yếu đuối đến mức này.

Nhưng mà anh lại hết lần này đến lần khác làm những chuyện khiến cô lo lắng.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngập nước của Nguyễn Khánh Linh là anh đã biết, lúc này dù cô có đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng đồng ý vô điều kiện, dù là cô muốn anh chết thì anh cũng tình nguyện chết.

Nước mắt của Nguyễn Khánh Linh chính là vũ khí mạnh mẽ nhất tấn công vào lòng Phạm Nhật Minh.

Chỉ cần cô khóc thì anh có thể cho cô cả mạng sống của mình.

Viền mắt của Phạm Nhật Minh hơi cay cay, không đòi đi theo Nguyễn Khánh Linh nữa, anh nhẹ nhàng ôm cô một cái, cười xoa xoa khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Được, anh sẽ nghe lời em, anh sẽ ở đây đợi em về.”

Nghe vậy lúc này Nguyễn Khánh Linh mới yên tâm, cô hít mũi một cái, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô nằm yên trong lòng anh một lát, mãi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại thì mời rời khỏi vòng tay ấm áp của Phạm Nhật Minh.

Trước khi Nguyễn Khánh Linh đi, cô nhìn người đàn ông một lát, sau đó vẫy tay với anh: “Em đi đây.”

“Được.”

Phạm Nhật Minh cũng nhìn theo cô, vẻ mặt bình tĩnh lại có ý cười cưng chiều.

Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không lo lắng như vậy nữa, cô yên tâm xoay người đi ra ngoài.

Nhưng mà sau khi cô đóng cửa lại thì Phạm Nhật Minh đã gọi điện cho người của mình, dặn anh ta âm thầm bảo vệ Nguyễn Khánh Linh.

Anh không đích thân đưa cô đến quán cà phê đã là giới hạn của anh rồi.

Nếu như không cho người bảo vệ Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh nhất định là không thể yên tâm.

Vậy nên có người đang ở một chỗ mà Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy, bảo vệ an toàn của cô mọi lúc mọi nơi, đồng thời luôn giữ liên lạc với Phạm Nhật Minh.

Lúc Nguyễn Khánh Linh đi đến quán cà phê, Chu Hàng đã đến.

Tuy là cô không biết Chu Hàng nhưng mà Chu Hàng lại biết cô, một là vì Nguyễn Khánh Linh là vợ của Phạm Nhật Minh rất nổi tiếng, hai là trước đó Steve đã đưa ảnh chụp cho ông ta.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, dù ông ta có muốn quên cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK