Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 633

Bây giờ, cả trái tim của Nguyễn Mạnh Cường đều đã đi theo trên người Nguyễn Khánh Linh, đã áy náy với con nhóc hoang dã kia đến không được nữa rồi.

Bất kể là bà ta có nói cái gì đi nữa, thậm chí là Khánh Nga, có thể đều không đuổi kịp địa vị của Nguyễn Khánh Linh ở trong lòng ông ta bây giờ nữa rồi.

Không được. Bà ta không thể đi tự thú. Cũng không thể cứ như vậy mà ngồi chờ chết được.

Đặng Phượng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ có điều, bà ta vẫn giả bộ bày ra một bộ dáng bị thuyết phục, bà ta đi từng bước về phía chồng mình.

Lúc Nguyễn Khánh Linh đi từ trong bệnh viện ra ngoài, bước đi trên đường, cô có chút không chút để tâm.

Trong đầu cô bây giờ giống như có một màn hình điện tử thật lớn, tự động chiếu lại từng cảnh từng cảnh lúc cô ở nhà họ Nguyễn trước kia, vô cùng rõ ràng.

Đột nhiên, cô đụng phải một người.

“Thật xin lỗi, Thật xin lỗi. Đàn anh?”

Nguyễn Khánh Linh vừa mới xin lỗi, ngẩng đầu lên lại phát hiện Lê Tuấn đang nhìn mình cười.

Hình như đã rất lâu rồi không gặp anh ta.

Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà cảm khái.

Lúc này, Lê Tuấn cũng cực kỳ vui mừng, anh ta giống như lưu luyến nhìn gương mặt đã từng khiến anh ta si mê kia, hiện giờ, dường như là càng thêm đẹp.

Nhưng ta lại kiềm chế sự rung động trong lòng xuống, làm bộ như bạn bè bình thường mà tán dóc: “Khánh Linh, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được em? Em không khỏe sao?”

Anh ta nói với vẻ đầy quan tâm.

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu: “Không phải. Em đến thăm… người ta.”

“Thế à?”

Lê Tuấn gật đầu.

Nguyễn Khánh Linh lại hỏi lại: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”

Lê Tuấn cười: “Anh cũng đi thăm người khác, thật đúng là trùng hợp.”

“Đúng vậy.”

Sau khi Nguyễn Khánh Linh đáp lại anh ta thì hai người đều trầm mặc trong chốc lát. Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút ngượng ngập, cho dù quan hệ của hai người lúc trước rất tốt, nhưng bây giờ, đã lâu như vậy không gặp rồi, lúc gặp lại anh ta cũng cảm thấy dường như cách một thế hệ vậy.

Cô cố gắng làm cho mình không thể hiện ra vẻ xấu hổ, cô cười hỏi: “Đàn anh, cuộc sống hôn nhân của anh và Tống Ngọc rất hạnh phúc nhỉ?”

Lê Tuấn cười, chỉ có điều nụ cười có chút mất tự nhiên. Anh ta không muốn thảo luận về chuyện của vợ mình với Nguyễn Khánh Linh.

Anh ta chỉ gật đầu, sau đó mới nói một câu: “Cũng tốt.”

Ngay sau đó Lê Tuấn lại hỏi: “Em và Phạm Nhật Minh, cũng rất tốt nhỉ?”

Anh ta không biết sao mình lại phải hỏi như vậy nữa, rõ ràng đáp án đã rất rõ ràng rồi. Phạm Nhật Minh yêu cô như vậy, sao cô lại có thể không sống tốt được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK