Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1712

Nhưng mà Phạm Nhật Minh chỉ đáp một nửa câu hỏi phía sau của Khánh Linh: “Đúng là anh đã biết chuyện này khá lâu rồi.”

“Vậy anh nói thử xem, trước đó Hà Thanh đã làm những gì? Nếu mà đứa con của cô ta không phải là của Phạm Hoàng Anh vậy thì còn có thể là con của ai?”

Nghe vậy Phạm Nhật Minh không trả lời thêm gì nữa. Anh ngắt chóp mũi của cô gái, ra vẻ nghiêm túc nói: “Những chuyện này không phải là chuyện mà em có thể nghe được đâu, đừng hỏi thêm gì nữa, nhé?”

Hà Thanh đã dùng thủ đoạn gì mà có thể bước qua cửa lớn nhà họ Phạm, điều này anh biết vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà sự xấu xa dơ bẩn bên trong đó, Phạm Nhật Minh không hề muốn nói ra cho Nguyễn Khánh Linh nghe, cô không cần phải biết những thứ này.

Vì thế anh tiếp tục gắp thức ăn cho cô, nói: “Ăn cơm tiếp đi, vừa rồi anh thấy em chẳng ăn được mấy đâu.”

Làm sao mà Nguyễn Khánh Linh có thể không nghe ra được chứ, rõ ràng là anh đang muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Cô cầm lấy đôi đũa, gảy gảy trong bát cơm vài cái, lại thật sự không nhịn được tính tò mò trong lòng mình, đặc biệt sau khi đã bị khơi gợi lên rồi, trừ phi cô biết được toàn bộ chân tướng, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng biến mất đi được?

Không được bao lâu, Nguyễn Khánh Linh lại buông đôi đũa xuống, cô kéo tay Phạm Nhật Minh, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười rạng rỡ, còn mang theo vài phần lấy lòng bên trong đó, cô nói: “Chồng ơi, anh nói hết ra với em đi mà, nếu không em thật sự không có tâm trạng ăn cơm ngon được mất.”

Trước đó chỉ cần cô làm nũng, trăm lần thử trăm lần trúng, thái độ của Phạm Nhật Minh cơ bản không qua được vài giây đã dịu xuống.

Nhưng mà lần này, Nguyễn Khánh Linh đợi đủ hai phút đồng hồ, kết quả người đàn ông kia lại không có chút cử động nào cả, trông có vẻ không bị hành động của cô ảnh hưởng.

Thấy người đàn ông không hề để ý đến mình, nụ cười tự nhiên trên mặt Nguyễn Khánh Linh dần dần tắt đi.

Ánh mắt của cô thay đổi thành vẻ bực bội tức giận, trong đầu lại suy nghĩ cực nhanh, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho người đàn ông này mở miệng ra đây?

Một lát sau, cô gái thu lại tầm mắt, còn thở dài thườn thượt một hơi, giọng điệu trầm xuống chua xót nói: “Xem ra em xác định không thể ăn được bữa cơm hôm nay rồi.”

Quả nhiên, cô vừa nói xong một câu này, Phạm Nhật Minh đã hơi động đậy.

Cuối cùng anh cũng quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ.

Anh nói: “Không phải là chuyện tốt đẹp gì cả, nghe nhiều không tốt cho em đâu.”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy vậy, lại nhìn vẻ mặt của Phạm Nhật Minh, cơ bản cô cũng có thể đoán được ra chuyện mà anh nói không tốt đẹp là chuyện gì. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng mà cô cũng đâu có phải là trẻ con nữa đâu, sao lại không nghe được những chuyện này chứ?

Nguyễn Khánh Linh nghĩ như vậy, cô nhớ lại lúc trước đã vài lần Phạm Nhật Minh thường xuyên coi cô giống như là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện cũng không nói rõ ràng cho cô nghe.

Cô bực mình lắm rồi, cũng không thèm hỏi lại anh nữa, nhưng ngồi vào chỗ thì lại buồn bực không vui.

Phạm Nhật Minh thấy vậy, trong lòng biết cô gái đang tức giận, anh không khỏi cảm thấy có chút khó xử, không biết nên an ủi cô như thế nào mới tốt.

Dù sao đi nữa, anh cũng không muốn nói kỹ càng cho cô biết về chuyện của Hà Thanh. Hơn nữa về việc đứa con của Hà Thanh có phải là con của Phạm Hoàng Anh hay không, anh cũng chỉ có thể phỏng đoán, hoàn toàn không thể kết luận được. Như vậy anh cũng không muốn bàn bạc nhiều lời với Khánh Linh về chuyện của Hà Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK