Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

Nguyễn Khánh Linh nói rằng cô ấy là một nhà văn, sao cô có thể là một người mẫu chứ? Hơn nữa mấy ngày nay cô thất nghiệp, nghề người mẫu dường như chẳng liên quan gì đến cô.

Hơn nữa, tính cách của Nguyễn Khánh Linh không thích phô trương để mọi người thấy.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp, rốt cuộc bức ảnh thật sự rất mơ hồ, có thể sau khi có ảnh chính diện, khuôn mặt người phụ nữ sẽ hoàn toàn khác với Nguyễn Khánh Linh.

Nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh không còn nán lại nữa, liền trở về chỗ của mình.

Đặng Tiến vẫn kinh ngạc, Phạm Nhật Minh lạnh lùng lắc đầu nói: “Không phải cô ấy.”

“Nhưng tôi đã xem …” Đặng Tiến còn chưa nói xong, đã bị vẻ mặt lạnh lùng của Phạm Nhật Minh cắt ngang, đành phải nuốt xuống nửa câu sau.

Được thôi, hai người họ là vợ chồng ngày dêm ân ái, còn anh ta chẳng qua mới gặp mặt cô chủ có vài lần. Nếu phó chủ tịch đã phủ nhận rồi thì chắc chắn anh ta đã nhận nhầm rồi. Đặng Tiến tự nhủ mình như thế.

Rõ ràng là mọi người vẫn không hài lòng với việc chỉ nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ, họ vẫn mong muốn được nhìn khuôn mặt chính diện. Mọi người không khỏi thất vọng, quay về chỗ ngồi.

Lúc này, có người hỏi: “Tổng giám đốc Hà, cô gái này tên là gì? Sau này cô ấy cũng có thể thử chụp cho nhãn hiệu ở công ty của tôi.”

Tổng giám đốc Hà lắc đầu: “Tôi không biết tên thật của cô ấy, ngoại trừ việc cô ấy sử dụng cái tên công tử mười bảy.”

“Anh đào đâu ra một cô gái xinh đẹp như vậy?”

“Đúng vậy, khuôn mặt của thiên thần, thân hình của ác quỷ, thật là hấp dẫn…”

Sau khi nhìn thấy bức ảnh của Nguyễn Khánh Linh, tất cả những người vốn chế nhạo cũng lần lượt thay đổi, quay sang ghen tị với tổng giám dốc Hà.

Cho dù đang ghen tị thì họ cũng muốn mời cô, nhưng họ không biết mặt và tên của cô, nên không biết tìm ở đâu.

Nghe mọi người bình luận về người phụ nữ trong ảnh, Phạm Nhật Minh đột nhiên nghĩ, nếu người phụ nữ đó đúng là Nguyễn Khánh Linh thì sao?

Thế chẳng phải là rất nhiều người sẽ nhìn thấy vẻ sexy của cô ấy sao?

Nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh lại có chút phiền muộn, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Sau ba vòng uống rượu, mọi người gần như nói chuyện, Đặng Tiến tiễn Phạm Nhật Minh trở về biệt thự.

Sau khi vào nhà, anh thấy phòng khách có đèn, trên lầu thì tối om.

Phạm Nhật Minh biết rằng Nguyễn Khánh Linh đã ngủ.

Đột nhiên, tiếng bình vỡ bên ngoài đánh thức Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh chỉ mới ngủ không lâu, đột nhiên bị đánh thức, cô hoảng hốt bật dậy.

Cô bỗng nhiên quên mất rằng Phạm Nhật Minh vẫn chưa về, còn tưởng rằng có kẻ trộm vào nhà.

Nguyễn Khánh Linh vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhón chân lên sàn, đi tới cửa phòng, mở cửa ra, thấy hành lang tối om, cô lại càng sợ.

Làm như thế nào bây giờ? Nếu kẻ trộm phát hiện ra cô thì cô có gặp nguy hiểm không?

Nhưng bây giờ chú Hùng không có ở biệt thự, chú ấy đã trở về nhà bên cạnh nghỉ ngơi, đánh thức bác ấy cũng không được, vì vậy sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cắn răng, rón rén bước ra ngoài.

Cô đến hành lang, sau đó cúi xuống, hai tay cô dựa vào hành lang, cẩn thận nhìn xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK