Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1553

“Cảm ơn bố!”

Lâm Đỗ Nhã vui vẻ đến hỏng rồi, ôm cha mình cười không ngừng.

Mà lúc này, vừa lúc Trung Huy đọc diễn văn hết xuống bục, anh chỉ là tùy ý liếc mắt một cái về dưới bục, đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô ấy mặc lễ phục màu trắng, nở nụ cười xán lạn làm nũng trong ngực cha mình.

Chỉ liếc mắt, anh thiếu chút nữa đã mù luôn.

Người còn đẹp hơn hoa, thậm chí Trung Huy đã nghĩ, những lời này chính là đặc biệt dùng để hình dung Lâm Đỗ Nhã.

Nhìn Trung Huy xuống đài, sau đó không ít cô gái vây quanh anh ấy.

Từ tầm mắt Nguyễn Khánh Linh nhìn sang, thân thể anh ấy cao to như vậy, đều bị các cô gái bên người che mất, có thể thấy những tiểu thư khuê các kia có bao nhiêu điên cuồng cùng chủ động.

Hơn nữa, mặc dù vừa rồi bọn họ ở cách xa, nhưng cũng có thể thấy các cô gái trước đó còn lẻ loi rời rạc mà ngồi ở các nơi trong tiệc tối, sau khi Trung Huy lên bục đã không tự chủ được tụ tập đến dưới bục, tập trung tinh thần nghe anh ấy lên tiếng.

Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là mị lực của Trung Huy quá lớn, đều hấp dẫn những cô gái này.

Mà cảnh sau khi anh ấy xuống bục, càng chứng minh cho điểm này.

“Đi, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút.”

Thật ra Nguyễn Khánh Linh rất thích góp vui, huống chi cô và Phạm Nhật Minh ở chỗ này ngồi lâu như vậy, cô sớm đã cảm thấy buồn chán còn muốn chạy đi, cho nên bèn lôi kéo người đàn ông muốn anh đứng lên.

Phạm Nhật Minh không thích vô giúp vui, thế nhưng anh nhìn đôi mắt nhỏ linh động của cô gái chớp chớp thì đoán được tâm tư của cô, cũng biết tính của cô là ngồi không được bao lâu, thế là cũng theo cô đứng dậy, hai người đi đến chỗ của Trung Huy.

Lúc bọn họ đến, Trung Huy vừa hay thoát ra được từ những cô gái kia.

Anh ấy mới vừa thở phào một cái, sau đó đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Khánh Linh cùng Phạm Nhật Minh đi tới.

Trung Huy cúi người một cái nói: “Tổng giám đốc Minh, mợ.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn người đàn ông trước mắt cao xấp xỉ với Phạm Nhật Minh.

Cô cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác con mình trưởng thành có tiền đồ…

Cô không nhịn được cười khen một câu: “Trung Huy, hôm nay dường như anh đặc biệt đẹp trai, nói cũng tốt, mới vừa rồi bị nhiều cô gái vây quanh như vậy, cảm giác thế nào?”

Nghe Nguyễn Khánh Linh nói, Phạm Nhật Minh và Trung Huy cũng không nghĩ tới, cô sẽ nói ra một câu như vậy.

Vẻ mặt của tổng giám đốc Minh lúc này trở nên vi diệu.

Cái cô gái nhỏ này, lôi kéo anh đi tới chính là vì khen người đàn ông khác đẹp trai? Hơn nữa còn là ngay trước mặt anh?

Cho dù đối phương là Trung Huy, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn cảm thấy khó chịu.

Chỉ cần Nguyễn Khánh Linh cho rằng trừ anh ra bất kỳ người đàn ông bên ngoài nào đẹp trai, vậy thì anh không thể dễ dàng tha thứ.

Trong nháy mắt Trung Huy nhận được đến anh mắt ‘tử vong’ mà ông chủ’ nhìn.

Mặc dù trên phương diện tình cảm anh ấy khá trì độn, thế nhưng, đối với hiểu được biến hóa trên mặt Phạm Nhật Minh, anh ấy lại cực kỳ nhanh nhạy, huống chi mợ khen mình, tổng giám đốc Minh không ăn giấm mới là lạ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK