Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1898

Nguyễn Khánh Linh đang thắc mắc, nhưng cô không tiện hỏi mấy chuyện này, vì thế cô vẫy tay với Lãnh Nhược Giai ngồi trong xe, cười nói: “Sau này chúng ta cũng được coi là hàng xóm rồi, nếu có chuyện gì thì cô cứ tới tìm chúng tôi nhé.”

Nghe vậy Lãnh Nhược Giai sửng sốt mất một lúc, ngay sau đó trên mặt cô lại hiện lên vài phần biết ơn.

Cho dù bây giờ tâm trạng cô không tốt, nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười với Nguyễn Khánh Linh, gật đầu nói: “Được.”

Sau khi Lãnh Nhược Giai rời khỏi, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh tiếp tục tản bộ trên núi.

Thật ra tâm trạng cô rất tốt, miệng ngâm nga một bài hát, nắm tay người đàn ông bước đi chậm rãi, lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên siết chặt tay cô, xoa đầu cô, sau đó lại cảm thấy khó chịu, liền trực tiếp vò cả mái tóc mềm mại của cô rối loạn hết lên.

Nguyễn Khánh Linh bị anh làm cho choáng váng, cô hơi sững sờ, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, cô quyệt miệng, sửa lại mái tóc của mình, quay đầu cố tỏ vẻ hung dữ chất vấn anh: “Anh làm gì đó? Làm rối tóc em rồi!”

Phạm Nhật Minh bật cười, bàn tay lớn lại xoa khuôn mặt của cô, nói: “Sao em cứ lương thiện với người khác như vậy mà lại không biết chu đáo quan tâm đến chồng mình hơn nhỉ?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh liền cảm thấy lời nói của anh có vẻ kỳ lạ quá, cô không chu đáo không quan tâm đến anh chỗ nào?

Cô rất không phục, trả lời: “Em đối xử với anh thế nào? Sao anh nói em không chu đáo hiểu lòng người chứ?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh trực tiếp vòng tay ngang qua ôm hông cô, cúi xuống bên người cô, anh cố ý thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Mấy ngày nay anh đã chịu đựng vất vả lắm đó, em không biết sao?”

Quả nhiên, Nguyễn Khánh Linh nghe xong lời này của anh thì rất nhanh trên mặt đã nhanh chóng hồng lên, hai gò má đã hơi có thịt nổi lên hai vệt ửng hồng xinh đẹp.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ oán trách, lại đẩy anh ra, thế này mới làm cho hơi thở nóng rực trên người anh cách cô xa một chút, cô nói nhẹ nhàng: “Anh thật là… không muốn nói chuyện với anh nữa!”

Nhưng trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại không nhịn được mà nghĩ, dường như từ lần trước cô và anh hẹn nhau ở biệt thự thì thật sự anh và cô cũng chưa từng làm lại cái kia…

Chẳng qua lúc trước mỗi khi đến tối anh đều ôm cô dỗ cho cô ngủ từ sớm nên cô cũng không phát hiện ra.

Được anh nhắc nhở như vậy Nguyễn Khánh Linh tuy cảm thấy ngượng ngùng nhưng trong lòng cô vẫn có chút cảm giác vui mừng.

Nếu đổi thành ngày thường Nguyễn Khánh Linh mà nói như vậy thì Phạm Nhật Minh sẽ không đề cập tới chuyện này, nhưng hôm nay anh lại có vẻ không chịu thuận theo, không buông tha.

Người đàn ông lại nhẹ nhàng đè lên eo người phụ nữ, giọng nói trầm thấp, trong sự mát lạnh còn mang theo vài phần khàn khàn, có cảm giác hấp dẫn không ngờ tới.

Gần như khiến cho Nguyễn Khánh Linh không thể chống cự nổi.

Anh nói: “Ngày mai anh phải ra nước ngoài đàm phán một dự án, sớm nhất thì cũng phải một tuần nữa mới về nhà. Cho nên, tối nay em giúp anh có được không, hử?”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy anh phải đi thì trái tim cô như thắt lại, mới vừa rồi tâm trạng còn đang vui vẻ giờ cũng đã giảm đi rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK