Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1450

Nhưng mà Trung Huy lại nói: “Chủ tịch, tôi quên nói với ngài, chuyện hạng mục làng du lịch đó đã được giải quyết rồi.”

“Giải quyết rồi?”

Phạm Nhật Minh nghi ngờ.

“Đúng vậy, nghe phía nhà đầu tư nói là… do tập đoàn nhà họ Mạch đứng ra.”

Thật ra không phải là Trung Huy quên mất mà là anh ấy không muốn nói chuyện này với Phạm Nhật Minh, dù sao thì chuyện lần này cũng là do Mạch Phong Trần giải quyết, mà anh ta thì chắc chắn sẽ không giúp họ mà không có lý do, lý do duy nhất là có liên quan đến mợ chủ.

Vậy nên anh ấy không muốn nói với Phạm Nhật Minh, mất công lại khiến chủ tịch và mợ chủ bất hòa.

Nhưng mà hôm nay nếu chủ tịch đã hỏi đến thì anh ấy cũng chỉ có thể báo cáo sự thật mà thôi.

Quả nhiên sau khi Phạm Nhật Minh nghe xong thì giọng nói lập tức trầm xuống.

“Là Mạch Phong Trần làm?”

“Vâng.”

“Được, tôi biết rồi, cậu tiếp tục quan sát hạng mục bên đó, có chuyện gì thì lập tức báo cáo với tôi.”

“Vâng.”

Sau khi Phạm Nhật Minh cúp điện thoại thì vẻ mặt anh có vẻ hơi đen một chút, sau khi suy nghĩ một lát thì gọi điện thoại cho Nguyễn Khánh Linh.

Hôm nay cô không ở khu nghỉ dưỡng, mới sáng sớm đã đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.

Lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà vừa mới nghe Trung Huy nói xong thì trong lòng anh bỗng cảm thấy nghi ngờ.

Phạm Nhật Minh nghĩ đến mấy ngày trước cô gái nhỏ kia có hỏi thăm tình hình gần đây của công ty, lúc đó anh khá lo lắng hạng mục làng du lịch, cũng không nghĩ gì nhiều nên hình như đã nói cho cô biết nỗi lo của mình.

Không ngờ là cô lại đi tìm Mạch Phong Trần xin giúp đỡ.

Ban đầu Nguyễn Khánh Linh không nghe điện thoại, mãi đến khi Phạm Nhật Minh gọi cuộc điện thoại thứ hai thì cô mới nghe máy.

“Nhật Minh, sao vậy?”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói không vui của Phạm Nhật Minh: “Bây giờ em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về?”

Lúc này Nguyễn Khánh Linh quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, nhận ra anh ta cũng đang nhìn mình cười dịu dàng.

“Em… đang tiễn một người bạn, bây giờ đang ở sân bay.”

“Bạn nào?” Phạm Nhật Minh lập tức hỏi.

Nguyễn Khánh Linh không ngờ là anh sẽ hỏi cụ thể như vậy, cô sửng sốt, luống cuống hốt hoảng, nhưng mà ngay lập tức bình tĩnh lại: “Là một người chị em thôi, không nói nữa, em cúp máy trước đây, đợi lát nữa em sẽ về sẽ mang thức ăn tối mà anh thích nhất về.”

Cô nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Lúc này Mạch Phong Trần bên cạnh cười hỏi: “Khánh Linh, từ bao giờ anh thành chị em tốt của em vậy?”

“Trời ạ, tình huống đặc biệt mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK