Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61

Vì anh đang đối mặt với Nguyễn Khánh Linh, cô không nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt người đàn ông.

Phạm Nhật Minh không quen được người khác quan tâm, nhưng dường như từ khi gặp người phụ nữ này, số lần anh được hỏi thăm càng ngày càng nhiều.

Ừm, cảm giác này không tệ.

Phạm Nhật Minh ngồi trên ghế sô pha và ra hiệu cho Nguyễn Khánh Linh cũng ngồi xuống.

“Khi em đến nước Anh, bạn của tôi sẽ đến đón em.”

Nguyễn Khánh Linh vô thức lắc đầu từ chối: “Không cần.”

Ở tuổi này, Nguyễn Khánh Linh đến đây nhờ năng lực tự lập, không cần người đưa đón.

Phạm Nhật Minh nhìn cô với giọng điệu không muốn từ chối: “Khi nào em đến, cậu ấy sẽ liên lạc với em.” Anh nói, giọng điệu lại dịu đi: “Nguyễn Khánh Linh, em ngoan ngoãn một chút, có được không?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy trong giọng điệu của anh có sự cưng chiều và nhẫn nại?

Cô nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng ngớ ngẩn và đồng ý: “Được.”

Bây giờ cô không còn là Nguyễn Khánh Linh trước đây nữa, mà là mợ chủ nhà họ Phạm, tự nhiên cô không còn có thể làm theo cách của mình như trước nữa.

Vì Phạm Nhật Minh đã sắp xếp cho cô, vậy cô sẽ chỉ nghe theo sự sắp xếp của anh.

Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, Phạm Nhật Minh cong môi hài lòng.

Sau khi hai người ăn xong, Nguyễn Khánh Linh không có gì để nói với Phạm Nhật Minh, nhưng cũng không tiện lên lầu trước.

Người hầu sắp xếp đồ ăn ra ngoài, Phạm Nhật Minh vẫn ngồi trở lại sô pha đọc báo, Nguyễn Khánh Linh cũng đi theo anh, ngồi xuống ghế sô pha bên kia, cô nghịch điện thoại di động một lúc lại cảm thấy nhàm chán, lướt lên lướt xuống cái điện thoại, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông chăm chú đọc báo mọi lúc, hoàn toàn không có ý nói chuyện với cô.

Nguyễn Khánh Linh chán ngán, quay đầu nhìn cái này, nhìn cái kia.

Phạm Nhật Minh mặc dù không nhìn cô, nhưng anh cũng cảm nhận được sự chán nản của cô gái, nhìn xung quanh, chỉ là thành thật không chịu ngồi vào chỗ.

Trong lòng anh thở dài, giả bộ thản nhiên nói: “Nếu em buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh có vẻ an tâm, cô nhanh chóng đứng lên, thuận miệng đáp lại, sau đó chạy lên lầu.

Chú Hùng nhìn thấy thế thì bắt đầu lo lắng cho cậu chủ.

Mợ chủ vẫn còn trẻ, vẫn là một đứa trẻ, không biết rõ về chuyện tình cảm cũng là điều bình thường.

Mà cậu chủ, cậu ấy rõ ràng yêu thích mợ chủ, nhưng lại luôn không hòa thuận với cô ấy, hai người này thật sự là… khi nào mới có thể gạo nấu thành cơm đây?

Chú Hùng lúc này mới hiểu được câu hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội.

Ông không nhịn được tiến lên, ngắt lời Phạm Nhật Minh đang đọc báo, nhắc nhở: “Cậu chủ, ban ngày cậu chủ nhà họ Lê gọi điện thoại cho mợ chủ, bảo cô ấy học bơi.”

Chú Hùng muốn sử dụng điều này để tăng cảm giác khủng hoảng của Phạm Nhật Minh.

Phạm Nhật Minh nhướng mày, không lo lắng vì Lê Tuấn, mà thầm nghĩ.

Nguyễn Khánh Linh muốn học bơi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK