Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1047

Anh ta cúi đầu cầm khăn tay cẩn thận lau tay cho cô.

Mà cảnh này đã bị Phạm Nhật Minh vừa lúc chạy đến nhìn thấy.

Hai người đứng ở cổng.

Phạm Nhật Minh vừa lái xe đến cổng khu vui chơi, anh ta mới nhìn vào trong khu vui chơi một cái đã thấy hai người kia.

Cô gái của anh vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn vừa tươi trẻ, mà lúc này người đàn ông đứng bên cạnh cô lại không phải chính mình.

Từ góc độ của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người kia, áo khoác màu đen làm nổi bật dán người cao gầy thon dài của anh ta, khí chất xuất chúng.

Người đàn ông kia xoay người cầm tay cô, cầm khăn tay giống như đang lau tay cho cô, động tác vô cùng ôn nhu, giống như sợ làm cô đau.

Nguyễn Khánh Linh cũng cúi đầu nhìn tay mình, trên mặt cô luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, lúc nhìn người đàn ông kia nói chuyện, ánh sáng trong mắt thật chói chang.

Không biết người đàn ông kia nói gì đó, đột nhiên cô gái cười lên, rút tay mình khỏi tay người đàn ông, giận dữ nhìn anh ta một chút, nhấc tay nhấc chân đều có vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu.

Hai người cùng nhau xoay người, một lần nữa đi vào trong khu vui chơi.

Lúc này, Phạm Nhật Minh thấy trên tóc của cô là chiếc dây cột tóc viền ren kia.

Ánh mắt của anh giống như đột nhiên bị thiêu đốt, bỗng nhiên thu tầm mắt lại.

Phạm Nhật Minh đập mạnh một cái lên vô lăng, tiếng còi xe đột nhiên vang lên chói tai, thể hiện sự tức giận của chủ nhân.

Cái dây buộc tóc viền ren kia anh biết, cũng đã từng thấy qua.

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh chưa từng dùng nó, nhưng có một lần không tìm thấy chiếc dây buộc tóc viền ren kia, cô vô cùng lo lắng, tìm kiếm khắp mọi nơi, đến tận khi tìm thấy tâm trạng của cô mới hồi phục lại.

Lúc đó Phạm Nhật Minh cảm thấy kì lại liền thuận miệng hỏi một câu vì sao chiếc dây cột tóc kia lại quan trọng như thế.

Cô cầm chiếc dây buộc tóc thật chặt trong tay, lẩm bẩm nói: “Là của một người bạn quan trọng tặng, không thể để mất được…”

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó người ngu xuẩn duy nhất chỉ có anh, thế mà không phát hiện ra.

Dây cột tóc viền ren kia sở dĩ quan trọng như thế cũng là vì người đàn ông bây giờ đưa cho cô, cho nên không thể để mất.

Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn Nguyễn Khánh Linh và người đàn ông kia tiếp xúc với nhau, Phạm Nhật Minh cảm giác như ngực mình sắp nổ tung.

Anh còn chưa từng có tình cảm mãnh liệt như thế bao giờ.

Không chỉ là phẫn nộ, còn có mấy phần ghen ghét và bất an.

Anh hiểu rõ Nguyễn Khánh Linh như thế nào chứ, hiểu rõ đến từng ánh mắt, từng động tác của cô, hôm nay anh có thể biết rằng người đàn ông đó là loại tồn tại như thế nào với Nguyễn Khánh Linh.

Cô không chỉ có ỷ lại anh ta mà còn rất thân thiết với anh ta.

Phạm Nhật Minh chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh cười tươi như hoa, nũng nịu, giận dữ với người đàn ông khác.

Lồng ngực của anh đập kịch liệt, lửa giận làm sao cũng không lắng xuống được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK