Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1871

Lúc này, trên người Rew đã bị thương không ít, anh ta không chỉ có khóe miệng và trán bị chảy máu, ngay cả hốc mắt cũng có một vùng bầm tím.

Lãnh Hàn Vũ thì trái lại, khóe miệng của người đàn ông cũng có chút vết máu, có điều cũng chỉ thế thôi.

Nhưng nếu tiếp tục đánh, anh ta chắc chắn sẽ bị thương.

Nhịp tim của Lãnh Nhược Giai chưa từng đập nhanh như giờ phút này, cô ấy lo lắng Lãnh Hàn Vũ sẽ bị thương, nhưng mà Lãnh Nhược Giai đành phải vội vàng chạy về hội trường, cô ấy muốn tìm người đến ngăn cản hai người ở vườn hoa.

Nguyễn Khánh Linh là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ này của cô ấy.

Vốn dĩ cô đang nói chuyện với Phạm Nhật Minh, thấy vậy bèn vội vàng kéo Phạm Nhật Minh bước nhanh đến bên người Lãnh Nhược Giai, cô hỏi: “Cô bị sao vậy?”

Lãnh Nhược Giai nhìn thấy bọn họ, vẻ lo sợ trên mặt lập tức tiêu tan rất nhiều.

Cô ấy kéo tay Nguyễn Khánh Linh, gấp gáp nói: “Anh tôi đánh nhau với người khác, hai người đi khuyên nhủ giúp tôi được không?”

“Được, cô đừng lo lắng.”

Nguyễn Khánh Linh cũng nhanh chóng nói, cô nhìn Phạm Nhật Minh một cái, người đàn ông bèn ăn ý cùng đi ra theo các cô.

Có điều bọn họ đi vội vàng nên không chú ý tới lúc này còn có một người phụ nữ đi theo sau.

Vốn dĩ Vân Minh Nguyệt muốn tìm Lãnh Hàn Vũ, kết quả lại trùng hợp nghe thấy những lời mà Lãnh Nhược Giai nói với hai người Nguyễn Khánh Linh, trong lòng cô ta cả kinh, cũng vội vàng theo sau bọn họ đi ra.

Rất nhanh mấy người Nguyễn Khánh Linh đã đi tới vườn hoa, liếc mắt đã thấy bóng dáng hai người kia đang lao vào đánh nhau dữ dội.

Phạm Nhật Minh đang muốn đi lên, lại bị Nguyễn Khánh Linh dùng sức nắm lấy tay, anh nhìn thấy trong mắt cô có một chút lo lắng và sợ hãi, hiển nhiên, lúc này cô không muốn để anh đi qua.

Nhưng trên mặt Nguyễn Khánh Linh lại hiện lên vẻ đấu tranh, rất nhanh cô đã buông tay anh ra, thấp giọng lại mang theo sự quan tâm sâu sắc: “Cẩn thận một chút.”

“Được.”

Khóe miệng Phạm Nhật Minh cong cong, anh xoa đầu an ủi cô gái, sau đó bèn đi về phía hai người kia.

Thực lực tán thủ của Phạm Nhật Minh vốn đã rất cao, anh nhìn ra chuẩn xác điểm phòng thủ yếu kém của hai người, hai tay phải trái lần lượt chụp lấy cánh tay của hai người.

Lúc này, hai người kia bởi vì trận đánh nhau vừa rồi, dù sức lực có khỏe đến mấy thì lúc này cũng đã tiêu hao hơn phân nửa, lúc Phạm Nhật Minh bắt lấy bọn họ, bọn họ cũng không tránh thoát được.

Cuối cùng, dưới sự ngăn chặn của Phạm Nhật Minh, hai người bị ép ngừng lại.

Thấy vậy, Lãnh Nhược Giai và Nguyễn Khánh Linh vội vàng tiến lên, đi về phía hai người.

Nguyễn Khánh Linh bước đến xem xét Phạm Nhật Minh, lo lắng anh có bị thương hay không, còn Lãnh Nhược Giai, cô ấy nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của anh mình lúc này cũng có vết bầm tím, kiểu tóc vốn được chải chuốt cũng hơi chật vật, có điều, trừ những cái đó ra thì tình trạng của anh vẫn còn tốt, cũng không quá tệ.

Trái lại thì Rew khá là thảm, anh ta không chỉ bị thương ở mặt mà ngay cả lúc đứng, tư thế của chân trái cũng hơi khác thường.

Lãnh Nhược Giai vốn đang đi về phía Lãnh Hàn Vũ bỗng nhiên ngừng bước chân, cô ấy chuyển hướng đi về phía Rew, dìu anh ta và quan tâm hỏi han: “Anh sao rồi? Còn đứng được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK