Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481

Giọng điệu của cô quá bình thường tự nhiên, dường như loại cảm giác quen thuộc của hai người đã đã kết hôn rất lâu đó, Phạm Nhật Minh đáy mắt lóe qua ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lại bị ý cười thay thế.

Xem ra, món đồ nhỏ của anh đang dần dần thích ứng anh.

Nhớ nhung thân hình mềm mại đó đã lâu, lúc này đang ở trong vòng tay của mình, Phạm Nhật Minh trong lòng nhiều ít cũng có chút cảm động, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Nguyễn Khánh Linh, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, đường đường chính chính ôm lấy cô, kìm nén ý nghĩ vào trong.

Nguyễn Khánh Linh không hề cảm giác được điều khác thường của anh, chỉ ngủ thiếp đi trong vòng tay trầm lắng của anh.

Khoảnh khắc đó, bên tai Phạm Nhật Minh truyền đến hơi thở nhẹ nhàng trầm ổn của người con gái, anh biết, cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh không kìm lòng nổi hé môi.

Cô nhóc vô tâm này, xem ra nửa tháng nay, thật là đã mệt rã rời rồi.

Lúc anh ôm lấy cô, rõ ràng có thể cảm nhận được, eo của cô, dường như đã nhỏ hơn trước một chút rồi, cằm cũng nhọn hơn trước rất nhiều.

Phạm Nhật Minh cảm thấy bất lực, vừa có chút chiều chuộng nhìn người con gái đang nằm trong vòng tay mình, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, hốc mắt dần dần trùng xuống, mang theo cảm giác yên lặng nhẹ nhàng.

Đúng là đồ ngốc, rõ ràng là có thể nhờ anh, vậy mà chuyện gì cũng tự mình làm hết.

Ngón tay của Phạm Nhật Minh từ hốc mắt của cô từ từ lướt qua, dần dần đến môi cô rồi dừng lại.

Anh cúi xuống hôn nhẹ, sau đó cười mỉm, nói khẽ vào tai cô, tựa như lời thủ thỉ của đôi tình nhân.

“Cô nhóc, đây là tạ lễ.”

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Khánh Linh thức dậy, vị trí bên cạnh cô đã trống rồi.

Cô nhìn xung quanh trống rỗng, miệng nhếch lên, sau đó thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống tầng.

Phạm Nhật Minh ngồi trên sofa như thường nhật, vẫn là bộ đồ ngủ màu đen như cũ, giống như là, chỉ cần cô bước xuống, Phạm Nhật Minh sẽ luôn ngồi ở đó, bất cứ lúc nào cô cũng không cần lo lắng rằng anh sẽ rời đi.

Phạm Nhật Minh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, hốc mắt rất sâu, ánh mắt sâu thẳm đó cứ thế nhìn cô, vừa quyến rũ vừa có chút lười nhác.

Nguyễn Khánh Linh bị nhìn đến mức ngại ngùng, để tránh ánh mắt đó, cô đi đến phòng bếp rót một cốc nước.

Lúc cô cầm cốc nước đi ra, Phạm Nhật Minh vẫn ngồi với một tư thế như vậy không đổi, biết Nguyễn Khánh Linh đi ra, anh chớp chớp mắt, từ sofa đứng dậy.

Anh nhấc chân bước về phía cô, Nguyễn Khánh Linh tim đập loạn nhịp.

Tại sao mới có nửa tháng không gặp, cô đã cảm thấy hình như Phạm Nhật Minh đẹp trai lên rất nhiều, trước kia còn nhìn trực tiếp anh được, nhưng bây giờ, cô lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh…

Nguyễn Khánh Linh trong lòng còn đang có chút bối rối, anh đã đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu, ân cần vén lại mái tóc bên tai cho cô, trên người anh phảng phất hương thơm cùng khí chất sạch sẽ, đã hoàn toàn lan tỏa khắp thân người Nguyễn Khánh Linh.

Hoặc là do anh đứng quá gần, khiến Nguyễn Khánh Linh không tự chủ được cảm thấy hồi hộp, hai tay cô đặt vào ngực anh, nhỏ nhẹ nói: “Anh đừng tiến đến gần nữa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK