Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 559

Phạm Nhật Minh tận mắt thấy Nguyễn Khánh Linh đi vào nhà trọ, sau một lát lại nhìn thấy đèn cảm ứng trên cầu thang bộ đang sáng lên, từng tầng nối tiếp từng tầng, cuối cùng đến được tầng thứ năm thì dừng lại.

Sau khi xác nhận Nguyễn Khánh Linh đã bình yên vô sự đến được nhà trọ của Lăng Huyền, Phạm Nhật Minh lại vẫn dừng xe ở dưới tầng thêm một lúc nữa, sau đó mới lái xe rời đi.

Vốn dĩ là, Phạm Nhật Minh có suy nghĩ để cho người phụ nữ kia ở một mình tỉnh táo hai ngày, dẫu sao tính cách của Nguyễn Khánh Linh cũng giống như là tính cách của một đứa con nít, hẳn là cũng sẽ rất nhanh hết giận, nhưng mà sau đó, anh gọi điện thoại cho Nguyễn Khánh Linh, cô lại một mực không nghe dù chỉ một cuộc.

Một tuần lễ trôi qua, Nguyễn Khánh Linh vẫn không hề có ý tứ muốn quay trở về.

Thậm chí ngay cả chú Hùng cũng tới hỏi Phạm Nhật Minh, khi nào thì mợ chủ quay trở lại.

Mặc dù bề ngoài của Phạm Nhật Minh rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng của anh cũng có chút buồn bực và thấp thỏm không nói rõ được.

Chẳng lẽ chuyện này, thật sự là anh đã làm quá mức, đạp phải lằn ranh của cô rồi?

Vừa vặn vào ngày hôm nay, Trần Hữu Nghị gọi điện thoại tới, hỏi Phạm Nhật Minh.

“Nhật Minh, nghe nói cô vợ nhỏ kia của anh đến nhà bạn ở rồi có phải không?”

Ánh mắt của Phạm Nhật Minh tối sầm lại: “Sao cậu biết?”

“Lăng Huyền nói với tôi.” Giọng điệu của Trần Hữu Nghị vô cùng tùy ý, ngay sau đó, anh ta lại hỏi: “Làm sao thế? Anh đã làm cái gì mà để cho cô gái nhỏ tức giận đến mức bỏ nhà ra đi?”

Vào lúc này, Phạm Nhật Minh cũng không có tâm trạng nào để mà vặn lại mối quan hệ của Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền, chỉ cất giọng trầm thấp nói Nguyễn Khánh Linh đã phát hiện ra chuyện chiếc điện thoại di động thứ hai của anh.

“Con mẹ nó, anh hai ơi, ngài đúng thật là trâu, người phụ nữ kia đang bực bội, hơn nữa còn gây nháo đến mức bỏ nhà ra đi, vậy mà ngài lại thật sự để cho người ta rời đi? Bây giờ còn trông cậy vào việc Khánh Linh chủ động quay trở lại? Việc này có xác suất còn nhỏ hơn cả so với sao Hỏa va chạm với Trái Đất nữa!”

Phạm Nhật Minh nghe được lời nói của Trần Hữu Nghị, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

“Vậy tôi phải làm sao?”

Vốn dĩ là Trần Hữu Nghị còn đang bị cách làm lúc đó của Phạm Nhật Minh làm cho kinh ngạc, kết quả, nghe thấy Phạm Nhật Minh nói những lời này, anh ta lại bật cười hì hì.

Anh ta không có nghe lầm đấy chứ? Cậu chủ Minh không gì là không thể, bây giờ vậy mà lại đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Trần Hữu Nghị anh ta?

Hơn nữa, vào thời điểm Phạm Nhật Minh phải đối mặt với chuyện có liên quan đến Nguyễn Khánh Linh, đến nay cũng đã không phải là lần đầu tiên tới hỏi anh ta nữa rồi.

Quả nhiên, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, sở dĩ những lời người xưa nói có thể lưu truyền lại lâu đến như vậy, vẫn là vì có được đạo lý ở bên trong.

Trần Hữu Nghị nghĩ ngợi một hồi, nhưng mà rất nhanh, anh ta đã đưa ra được một ý tưởng.

“Dựa theo tình huống như của anh hiện giờ, biện pháp khác thì không có đâu, cứ sống chết bám lấy đi.”

Phạm Nhật Minh nghe xong, cảm thấy không hiểu được: “Sống chết bám lấy?”

Giọng nói của Trần Hữu Nghị mang theo cả nụ cười: “Không phải là Khánh Linh không chịu quay trở lại hay sao? Vậy thì anh hãy chủ động đi đến nhà của Lăng Huyền đi, dù gì thì cũng phải nói lời xin lỗi với người ta chứ? Nếu như cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho anh, vậy thì anh cũng đừng bỏ cuộc, cứ tiếp tục đi đến đó, hết ngày này qua ngày khác, cô ấy cảm thấy anh làm phiền, không chừng sẽ đồng ý quay trở về nhà với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK