Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1687

Thế nhưng, khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô đang say ngủ, anh lại không thể nào tức giận được, càng không thể nào lạnh giọng nói cô.

Anh yên lặng đứng bên cạnh Nguyễn Khánh Linh một lúc lâu.

Khuôn mặt nhỏ thanh thuần, trên người cô vẫn còn đọng lại vẻ nữ tính trẻ con, nhưng vẫn có chút dịu dàng xinh tươi của một người mẹ, khóe mắt cô rũ xuống, tạo thành một đường cong nhẹ.

Người đàn ông nhẹ nhàng thở, dáng vẻ dịu dàng hơn bao giờ hết.

Lúc này, có một nữ tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đi tới, cho rằng Phạm Nhật Minh đứng đó cần yêu cầu giúp đỡ gì đó.

Vì vậy, cô ấy thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Phạm, anh cần giúp đỡ gì sao?”

Phạm Nhật Minh không nhìn cô ta, chỉ lắc đầu, lúc này mới cử động.

Anh khom lưng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tháo khóa an toàn của cô ra, sau đó cánh tay vòng xuống đầu gối cô, một tay khác ôm lấy lưng cô, thật cẩn thận bế cả người cô lên.

Nguyễn Khánh Linh vừa được người đàn ông ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, không biết trong miệng cô lầm bẩm một câu gì đó sau đó trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực anh, lại tiếp tục say giấc.

Trong lồng ngực dâng lên một cảm giác mềm mại, như một con mèo nhỏ lười biếng, thỉnh thoảng lại khẽ cọ vào lòng anh, vô cùng ỷ lại vào anh.

Phạm Nhật Minh nhịn không được khẽ cong khóe môi, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng và yêu thích.

Sau khi bế Nguyễn Khánh Linh lên, Phạm Nhật Minh cất bước rời đi, anh ôm cô vào ghế sau xe, sau đó gọi điện bảo tài xế tới đón, không tới mười phút sau, tài xế đã tới, tự giác ngồi vào ghế lái, lái xe về biệt thự nhà họ Phạm.

Trên đường, Phạm Nhật Minh đặt Nguyễn Nhật Linh xuống, để cô nằm lên đùi mình.

Anh vừa xử lý công việc còn sót lại ở công ty, vừa dịu dàng vỗ về người phụ nữ của mình.

Suốt dọc đường, Nguyễn Khánh Linh vẫn mơ màng ngủ, cô cảm thấy hình như có ai đó đang ôm mình, còn có một bàn tay to lớn không ngừng vỗ về cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thoải mái, nhịn không được vùi đầu vào lồng ngực người đó, khiến cô an tâm mà say ngủ.

Nguyễn Khánh Linh ngủ rất ngon giấc, hơn nữa chuyện công ty của Phạm Nhật Minh lúc trước khiến tinh thần cô luôn căng thẳng, tối muộn vẫn không thể nghỉ ngơi được, lần này thuyết phục được công ty nhà họ Nguyễn đầu tư, trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Không còn căng thẳng như lúc trước nữa, giấc ngủ của Nguyễn Khánh Linh cũng ngon hơn nhiều.

Khi cô tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nguyễn Khánh Linh khẽ cử động, mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm quen thuộc, cô dụi dụi mắt, còn tưởng là mình đang nằm mơ.

Dù sao thì mấy ngày nay, Phạm Nhật Minh luôn đi sớm về muộn, rất ít có sáng nào cô mở mắt ra mà vẫn thấy anh nằm cạnh như vậy.

Một lúc sau, khi Nguyễn Khánh Linh nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cánh tay của anh còn đang bị đầu cô gác lên, một cánh tay khác thì bá đạo đặt trên người cô, ngay cả trong lúc nằm mơ, anh cũng ôm cô rất chặt.

Nguyễn Khánh Linh vui mừng, có điều lại có chút hoang mang.

Hôm qua, rõ ràng cô nhớ là mình còn ở trên máy bay, nhưng hôm nay vừa mở mắt ra lại đang ở trong phòng ngủ nhà mình rồi.

Lẽ nào, tối qua là Phạm Nhật Minh đón cô về? Vậy anh, chắc chắn đã biệt chuyện cô tới tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK