Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1453

Cô cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống rồi, nhưng mà cô không muốn khóc trước mặt người đàn ông này.

Cô chỉ nghiêng đầu đi, dùng sống bàn tay lau qua loa lên mặt, nhưng mà không biết tại sao càng lau thì nước mắt càng nhiều, cô cắn môi, cúi đầu lau mặt mình.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô như vậy thì trong đầu anh như bị đánh một đòn mạnh.

Sự tức giận đè nén trên gương mặt của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất, anh đang làm gì vậy chứ? Anh vậy mà lại khiến cô đau lòng như vậy? Chỉ là vì lòng tự trọng đáng chết kia của mình?

Sau khi Phạm Nhật Minh ý thức được hành vi của mình khốn nạn đến mức nào, anh luống cuống muốn lau nước mắt trên gương mặt người phụ nữ.

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lúc này lại rất cứng rắn, trong lòng cô đang vô cùng phản nghịch.

Cô tránh bàn tay của người đàn ông, nhân lúc anh thả lỏng thì chui xuống cánh tay thoát ra ngoài.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh tránh được người đàn ông thì ngồi xổm xuống cầm lấy hộp sushi trên đất, cô vừa mở ra xem thì thấy sushi bên trong đúng là đã bị rơi ra hết.

“Hư hết rồi…”

Nguyễn Khánh Linh thầm thì nói, cô cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, bỗng cảm thấy rất đau lòng, giống như là đã bị cả thế giới quay lưng lại vậy.

Cô ôm túi tiện lợi vào lòng, khóc lóc rất thê thảm.

Phạm Nhật Minh thật sự luống cuống, anh cũng không ngờ vừa nãy mình bùng lửa giận, cứ như là anh cố tình gây sự vậy.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, muốn kéo cô lại nhưng mà Nguyễn Khánh Linh làm thế nào cũng không cho anh chạm vào.

Cô khóc rất đau lòng, nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất cứ như là đang đâm vào lòng Phạm Nhật Minh.

“… Đừng khóc.”

Phạm Nhật Minh nhìn cô, ánh mắt rất không đành lòng, rất muốn lau nước mắt trên mặt cô, nhưng mà bây giờ cô đang chống cự không cho anh lại gần.

Anh vừa bất lực lại vừa không đành lòng.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh bỗng nghẹn ngào cau mày che bụng.

Thấy vậy Phạm Nhật Minh bỗng nhíu mày, anh không màng đến sự giãy dụa của cô, trực tiếp ôm ngang người cô đi đến bên giường.

Anh còn tưởng là Nguyễn Khánh Linh sẽ la hét bắt anh thả ra nhưng lại không ngờ là lúc cô ở trong lồng ngực mình thì lại ngoan ngoãn dựa vào anh, cũng không chống cự anh như ban nãy nữa.

Cô rất ấm ức, bàn tay nhỏ bé bám lấy cổ áo của anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Dáng vẻ này của cô làm anh thấy rất không đành lòng, luôn có cảm giác như là mình vừa làm một chuyện tội ác tày trời vậy.

Phạm Nhật Minh hận không thể đánh cho mình của ban nãy một trận.

Ôm cô đặt lên giường, Phạm Nhật Minh cũng ngồi lên giường, vẫn ôm cô trong lòng như cũ, thấp giọng làm hòa, lần này anh cẩn thận khống chế giọng nói của mình, thậm chí không dám lớn tiếng, sợ lại chọc cô khóc.

“Đừng có khóc nữa được không? Ban nãy là anh sai.”

“Có phải bụng khó chịu không?”

Thật ra Nguyễn Khánh Linh cũng muốn xả giận ra ngoài, sau khi sự đau lòng và khó chịu được xả ra, cũng không còn khóc không ngừng như ban nãy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK