Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1737

Phạm Hoàng Anh bị ông cụ mắng tới mặt đỏ lựng xanh mét, anh ta thực sự để ý tới sự ân ái của hai người đối diện.

Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh muốn làm điều này chỉ vì yêu Nguyễn Khánh Linh, còn anh ta không yêu Hà Thanh, tại sao phải vì cô ta mà để mình bị đói chứ?

“Mau! Bóc tôm cho vợ anh đi!”

Ông cụ Phạm ra lệnh.

“… Vâng.”

Phạm Hoàng Anh miễn cưỡng bóc một con tôm, tùy tiện ném vào bát cơm của Hà Thanh, cũng không thèm nhìn cô: “Ăn!”

Hà Thanh nhìn tôm trong bát, trên tôm vẫn còn sót lại một ít vỏ, rõ ràng là chưa được bóc sạch sẽ.

Đáy mắt cô ta lóe lên một chút tức giận, nhưng có ông nội ở đây nên không tỏ ra bên ngoài, cô ta cúi đầu im lặng ăn con tôm, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu không sao đâu.”

Khi nghe được lời này của Hà Thanh, ông cụ Phạm khó chịu, đập đũa xuống bàn, nhìn Phạm Hoàng Anh rồi mắng: “Làm sao? Lão già này còn không bảo được anh có phải không? Bảo anh bóc một con tôm cho con bé Thanh mà anh cũng miễn cưỡng như vậy à? Không muốn thì cút ra ngoài cho tôi!”

Thấy thế, đầu óc Nguyễn Khánh Linh có hơi rối bời, cô không biết có nên tin Hà Thanh không.

Nhưng mà vừa rồi Phạm Nhật Minh có nói với cô rằng ông nội đồng ý cho cô ta chọc vỡ ối là bởi vì trông thấy ảnh khiếm nhã trước khi kết hôn của Hà Thanh. Nói cách khác, người đàn ông xảy ra quan hệ với Hà Thanh trước đó thật sự đang uy hiếp cô ta sao?

Một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh mím môi nói: “Không phải ông nội và Phạm Hoàng Anh đã biết những chuyện… Trước khi cưới của em rồi sao? Em đi nói với ông nội thử, ông ấy sẽ giúp em.”

Hà Thanh nghe xong thì cười khổ, nói: “Tôi cũng muốn đi tìm ông nội nhờ giúp đỡ, nhưng vốn dĩ tôi đã xấu hổ muốn chết vì chuyện này rồi, ông nội cũng bởi vậy mà bất mãn với tôi. Tôi nào có thể trưng bộ mặt này ra đi tìm ông nội giúp đỡ được nữa?”

“Vậy còn Phạm Hoàng Anh đâu? Cậu ấy là chồng của em, em xảy ra chuyện thế này cậu ấy không thể mặc kệ.”

Nguyễn Khánh Linh nói, suy nghĩ của cô rất đơn giản, cho rằng vợ chồng vốn dĩ là một, cho dù trông Phạm Hoàng Anh có vẻ đối xử với Hà Thanh không tốt, nhưng nếu như Hà Thanh thật sự xảy ra chuyện thì Nguyễn Khánh Linh tin rằng Phạm Hoàng Anh cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Nhưng mà nghe thấy lời này của cô, nụ cười trên mặt Hà Thanh càng đắng chát và chua xót hơn.

Giọng nói của cô ta bởi vì khóc thút thít nên trở nên hơi khàn, cô ta nói: “Anh ấy chắc chắn sẽ không giúp tôi.”

“Em chưa hỏi thì làm sao biết?” Nguyễn Khánh Linh nói.

Lúc này, chỉ thấy Hà Thanh nhìn qua cô, đáy mắt đè nén sự đau khổ. Cô ta cắn môi dường như là muốn nói lại thôi, lại giống như đang đấu tranh nội tâm, lúc này cô ta mới lên tiếng: “Có một chuyện này tôi vẫn luôn giấu diếm không thể nói ra.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta, không nói.

Hà Thanh lau mặt, tiếp tục nói: “Nếu như cô đã nhắc đến thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Phạm Hoàng Anh vẫn luôn lén ép buộc tôi ly hôn với anh ta. Ở bên ngoài anh ta tìm một cô gái điếm, anh ta muốn cùng người phụ nữ đó kết hôn nhưng lại sợ ảnh hưởng đến thể diện của ông nội cho nên mới không trắng trợn đòi ly hôn.”

“Thực ra những tấm hình kia của tôi, người đàn ông kia vốn dĩ gửi cho Phạm Hoàng Anh, nhưng anh ta không những không giúp tôi nghĩ cách mà ngược lại còn đưa cho ông nội xem. Chính là muốn hắt nước bẩn vào tôi trước mặt ông nội, để cho ông nội đồng ý chuyện giải quyết cuộc hôn nhân của hai chúng tôi! Vậy nên tôi làm sao có thể đi nhờ vả anh ta được đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK