Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97

Tiếng kêu cứu của cô ta lớn như vậy, Lê Tuấn chắc chắn đã nghe thấy.

Nguyễn Khánh Nga có thể chắc chắn, nhưng anh ta vậy mà cứ bỏ đi như vậy sao? Không đến để cứu mình?

Lúc này, trong mắt cô ta không chỉ có ghen tị mà lửa giận của cô ta cũng hừng hực bùng lên.

Du thuyền của bọn cướp bị cảnh sát chặn đứng lại.

Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh trở về biệt thự.

Nguyễn Khánh Nga cũng được cứu bằng thuyền cứu hộ từ trên du thuyền.

Đương nhiên Nguyễn Mạnh Cường và Đặng Phượng cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ vẫn còn chưa hoàn hồn.

Nhìn thấy con gái được cứu lên, Đặng Phượng vội vã lấy tấm thảm lông đắp lên người cô ta, đau lòng xoa đầu con gái mình: “Con gái yêu của mẹ, con phải chịu khổ rồi.”

Nguyễn Mạnh Cường đi qua đó, hai vợ chồng hỏi han ân cần Nguyễn Khánh Nga.

Thế nhưng lúc này, Nguyễn Khánh Nga không cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại, ánh mắt cô ta lạnh như băng.

Đôi môi cô ta tái nhợt đi vì lạnh, thế nhưng cô ta vẫn lẩm bẩm, phun ra một câu độc ác: “Tại sao Nguyễn Khánh Linh lại không chết đuối dưới đáy biển?”

Đầu bên kia, hai người Nguyễn Khánh Linh đã đến biệt thự. Trên cả quãng đường, Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, không để chân cô chạm xuống đất.

Từ sau khi cô suy sụp và khóc lớn, hai người vẫn chưa nói lời nào với nhau.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi xấu hổ, không dám nói chuyện, mà Phạm Nhật Minh lại không biết an ủi cô thế nào cho phải, đành giữ im lặng.

Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh lên tầng, đặt cô xuống giường, sau đó gọi người giúp việc lên lau người cho cô.

“Em nghỉ ngơi đi, tôi đi gọi bác sĩ.”

Phạm Nhật Minh dặn dò xong thì quay người đi xuống tầng.

Nhìn thấy vậy, trái tim Nguyễn Khánh Linh đập mạnh, cô buột miệng hỏi: “Anh định đi đâu?”

Phạm Nhật Minh quay đầu nhìn cô: “Nấu canh gừng, chỉ một lúc thôi sẽ quay lại.”

Nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm lấy chăn bông của Nguyễn Khánh Linh nắm thật chặt, khuôn mặt trắng bệch vì bị thương của cô trở nên đỏ hồng, cô thấp giọng đáp: “Được, anh đi đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ dựa vào mình của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh thấy trong lòng vô cùng dễ chịu.

Sau khi anh xuống tầng, Nguyễn Khánh Linh âm thầm mắng chính bản thân mình thật già mồm.

Không phải chỉ là rơi xuống nước thôi sao, sao lại già mồm thế này? Hơn nữa… Cứ nghĩ tới việc Phạm Nhật Minh đi nấu canh gừng cho cô, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp. Nghĩ đến thân thể cường tráng của anh lúc anh bế cô, tai cô càng ngày càng nóng lên, vì vậy cô phải lấy chăn đắp qua mặt để ngăn cản bản thân mình nghĩ ngợi lung tung.

Một lúc sau, cửa phòng cô lại được mở ra.

Nguyễn Khánh Linh vừa mới bình tĩnh lại, cô chui ra khỏi chăn, nhìn người bên ngoài.

Một người là Trần Hữu Nghị, còn có một người đàn ông khác, cao lớn và anh tuấn không kém gì cậu ta, thế nhưng trong tay anh ta cầm theo một hộp y tế.

Có lẽ là bác sĩ.

Nguyễn Khánh Linh ngồi dậy từ trên giường, chào hỏi Trần Hữu Nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK