Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312

Chẳng lẽ nào trong gian ghế ngồi đó còn có một lối tắt khác trực tiếp dẫn ra ngoài hay sao?

Nguyễn Khánh Linh đang vô cùng khó hiểu thì đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có người vỗ nhẹ mình.

“Ai?”

Nguyễn Khánh Linh bị làm cho giật mình, hoặc có lẽ là bởi vì bản thân đang làm chuyện giấu giếm, cho nên càng dễ bị hoảng sợ.

Đợi khi cô quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt của Phạm Nhật Minh.

Anh nhìn cô đầy nghi hoặc, còn Nguyễn Khánh Linh cũng kinh ngạc nhìn anh.

“Thật là trùng hợp, sao anh lại ở đây?”

Cô nhanh trí hỏi trước.

Phạm Nhật Minh bình tĩnh nói: “Tới đây giải quyết một vài việc.” Sau đó, anh lại nhìn Nguyễn Khánh Linh, vẻ mặt khẽ chuyển động: “Còn em thì sao? Lén lút ở đây làm gì?”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh im lặng.

Cô lại quay đầu nhìn, hành lang vẫn trống không như trước. Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Phạm Nhật Minh, cùng với sự phấn khích không thể hiểu được, ra vẻ thần thần bí bí, nói nhỏ: “Tôi vừa mới kết thúc cuộc phỏng vấn với một người đàn ông bí ẩn, bây giờ đang đợi ở đây, tôi muốn xem xem anh ấy rốt cục trông như thế nào. “

Phạm Nhật Minh nhếch miệng, vẻ mặt bất lực, hỏi: “Vậy, em đã đợi được chưa?”

Kết quả, vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh có chút thất vọng, cô lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng đã hơn 20 phút trôi qua rồi.”

Nói xong, cô dường như vẫn không cam tâm, cô nhìn xuống phía hành lang, nhưng đến một bóng người cũng không có.

Cô tuyệt vọng nghịch loạn móng tay mình, trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc.

Vốn dĩ cô nghĩ hôm nay sẽ được nhìn thấy khuôn mặt thật của anh M, nhưng ai biết được, cô vẫn chưa gặp được anh ta.

Phạm Nhật Minh nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, mí mắt trên cụp xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, anh đột nhiên kéo lấy tay Nguyễn Khánh Linh, sau đó dẫn cô đi ra ngoài.

“Này, anh làm gì vậy?” Nguyễn Khánh Linh nghi ngờ hỏi, nhưng vẫn bước theo anh.

“Tôi có chuyện tìm em.”“Có chuyện gì vậy?”

Anh không trả lời cô cho đến khi cả hai trở về đến nhà.

Phạm Nhật Minh cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, lúc này Gỗ Mun và Lông Trắng đang nằm trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy hai người họ trở về, cứ như thần giao cách cảm, chúng chạy về phía họ kêu hai tiếng meo meo.

Gỗ Mun hoạt bát, chỉ chạy mấy bước đã tới trước mặt bọn họ, uốn cong thân hình mềm mại, không ngừng dụi vào chân và đi vòng quanh hai người như muốn họ ôm nó.

Nguyễn Khánh Linh lập tức mềm lòng, cô ngồi xổm xuống, vừa định đón Gỗ Mun thì bị Phạm Nhật Minh kéo lên.

Cô khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh liếc nhìn con mèo, nói: “Móng của nó dài rồi, chút nữa sẽ cào vào em.”

Nói xong, anh lại nhìn cổ tay trắng nõn của Nguyễn Khánh Linh, rồi gọi chú Hùng lại.

“Chú Hùng, móng hai con mèo này dài rồi, chú cắt cho chúng đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK