Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1203

Nói xong Khánh Linh quay đầu rời đi.

Lời cô nói như một búa giáng vào đầu Khánh Nga, trong chốc lát vẻ mặt cô biến hóa không ngừng.

Khánh Linh sau khi ra ngoài cảm thấy tâm trạng nặng nề vô cùng.

David chờ ngoài cửa thấy nét mặt cô căng thẳng cũng hiểu chuyện gì.

Anh đưa cô ra ngoài cửa, an ủi cô vài câu. Cô cũng cười nói với anh.

Lúc này, Phạm Nhật Minh đang nhìn ra ngoài cửa thì thấy vợ mình đang cười với người đàn ông khác.

Hiện tại trong lòng Phạm Nhật Minh vẫn rất khó chịu, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài, sau khi Nguyễn Khánh Linh lên xe, anh cũng không hỏi.

Bởi vì trước đây không lâu, cô gái này mới ghét bỏ mình quá thích ăn dấm.

Cho nên lần này anh cũng không biểu hiện ra, Nguyễn Khánh Linh cũng không nhìn ra, trên đường đi cô nói đơn giản chuyện của Nguyễn Khánh Nga với người đàn ông.

Bởi vì tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn nặng nề, cho nên đêm hôm đó, Phạm Nhật Minh cũng không ầm ĩ với cô, hai người rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh thấy hình như tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa phải quá tốt.

Trong lòng của anh lo lắng không thôi, nhưng ngoài miệng anh lại không nói ra, anh trực tiếp lôi kéo cô đi dạo phố.

Nghe nói phụ nữ đi dạo phố là tâm trạng đều sẽ rất tốt, cho nên anh mới thử chiêu này một chút.

Kết quả hình như chiêu này cũng không có ích lợi gì, anh có thể nhìn ra được trong toàn bộ quá trình, Nguyễn Khánh Linh đều đang miễn cưỡng vui cười. Cô giả bộ vui vẻ chỉ vì không muốn khiến cho mình lo lắng.

Phạm Nhật Minh không vạch trần cô, nhưng trong lòng anh cũng rất đè nén.

Nếu cô đã không có lòng dạ nào mà dạo phố thì anh cũng không muốn lôi kéo cô tiếp tục đi dạo, mà anh tìm một nhà nhà hàng chuẩn bị ăn cơm.

Tại một nhà hàng Tây, khách bên trong không nhiều, tiếng đàn dương cầm du dương trang nhã. Hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm, hai người tìm nơi hẻo lánh tương đối yên lặng ngồi xuống.

Không đầy một lát, Nguyễn Khánh Linh nhận được một cú điện thoại. Cô nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt thay đổi, cô lập tức nhận nghe điện thoại.

“Sao vậy?”

Cô có chút căng thẳng nói.

Phạm Nhật Minh không biết là ai gọi điện thoại tới, chỉ là sau khi nhận xong cú điện thoại kia thì rõ ràng tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh tốt hơn nhiều, không chỉ như vậy, trên mặt của cô bao phủ lên một chút nhẹ nhõm.

Thấy thế, Phạm Nhật Minh không khỏi tò mò người gọi điện thoại là ai mà có thể làm cho cô gái này khôi phục tâm trạng nhanh như vậy.

“Là ai gọi điện thoại đến cho em thế?”

Người đàn ông vốn không muốn hỏi, nhưng anh nhìn thấy nét mặt nhẹ nhõm của người phụ nữ. cô cúi đầu như đang định gửi đi tin nhắn gì đó, khóe miệng có chút uốn lên, bộ dáng như tâm trạng đã khá hơn nhiều.

Anh thật sự không nhịn được, giống như lơ đãng hỏi một câu.

Nguyễn Khánh Linh vào xem tin nhắn vừa nhận được, cô không nghe thấy lời người đàn ông nói.

Điều này khiến trong lòng Phạm Nhật Minh càng không vừa lòng hơn, cuối cùng là ai có thể làm cho cô chăm chú nhìn tin nhắn đến như vậy, cô còn không để ý đến mình đang nói chuyện với cô sao?

Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp gửi nội dung tin nhắn đi, bỗng nhiên điện thoại bị một bàn tay đưa sang cướp mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK