Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 634

Quả nhiên, giây tiếp theo trên mặt Nguyễn Khánh Linh liền nở ra một nụ cười, khác hoàn toàn với nụ cười mà lúc đầu chào hỏi với anh. Đó là nụ cười mà chỉ có nhắc tới chồng mình, thì trên mặt, trong mắt, mới có thể sáng lạn hơn một chút.

“Rất tốt.”

Nguyễn Khánh Linh trả lời.

Hai người lại ôn chuyện qua loa, rất nhanh đã phải chia tay rồi.

Lúc này, Lê Tuấn đưa ra một lời thỉnh cầu.

“Khánh Linh, lần cuối cùng, để cho anh ôm em một cái được không?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh ngẩn người, cô muốn từ chối theo bản năng, chỉ là lúc ánh mắt cô chạm phải với ánh mắt Lê Tuấn thì bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.

Có lẽ là bởi vì trong lúc vô ý ánh mắt anh ta đã tiết lộ sự nặng nề và buồn bực, cuối cùng, cô vẫn là mềm lòng rồi.

Nguyễn Khánh Linh gật đầu.

Cuối cùng nụ cười của Lê Tuấn cũng không hề khó coi như vậy nữa, anh ta tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng, thậm chí còn không dám dùng sức, rất sợ cô sẽ tránh né.

Một màn này, vừa đúng lúc rơi vào trong mắt người đàn ông đang đi tới đón Nguyễn Khánh Linh.

Hôm nay vừa đúng lúc Lê Tuấn và Nguyễn Khánh Linh đều mặc quần áo màu nhạt rộng rãi thoải mái, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau, ôm vào lại nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi vườn trường yêu nhau cuồng nhiệt.

Tuy trong lòng anh biết Nguyễn Khánh Linh sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Lê Tuấn.

Nhưng Phạm Nhật Minh vẫn khó có thể kiềm chế được sự ghen tị và bất an trong lòng.

Cuối cùng, anh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn bọn họ trong chốc lát, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, ánh mắt anh hận không thể thiêu hủy đi cánh tay mà Lê Tuấn đặt trên vai Nguyễn Khánh Linh.

Không biết Lê Tuấn nói gì với Nguyễn Khánh Linh, thế mà người phụ nữ này lại còn cười với anh ta nữa.

Còn ngọt đến chết tiệt nữa chứ.

Hai mắt Phạm Nhật Minh gắt gao khóa chặt lấy khuôn mặt của Lê Tuấn, quả nhiên, trong nháy mắt anh ta đang nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Khánh Linh kia, vẻ mặt rơi vào trong mắt, là vẻ mặt mà anh vô cùng quen thuộc, vẻ mặt mà chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được.

Anh càng phẫn nộ hơn nữa, trong nháy mắt có chút đánh mất lý trí.

Phạm Nhật Minh nắm chặt nắm tay, gân tay trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng, anh bỗng chốc quay người, sải bước chân rời đi.

Nguyễn Khánh Linh và Lê Tuấn từ biệt nhau, sau đó liền gọi xe về nhà.

Có lẽ là sự sám hối của Nguyễn Mạnh Cường, hoặc có lẽ là bởi vì tạm biệt trùng phùng với Lê Tuấn, lúc Nguyễn Khánh Linh về đến nhà thì tâm tình cũng cực kỳ thoải mái.

Chẳng qua khi cô đi vào phòng khách, thì lại nhạy cảm cảm nhận được không khí trong phòng khách có chút căng thẳng và nghiêm túc không giống với bình thường.

Là ảo giác của cô sao?

Nguyễn Khánh Linh còn đang nghi hoặc, ngay sau đó, cô liền nhìn thấy Phạm Nhật Minh đi từ trên lầu xuống.

Cô đang muốn cười với người đàn ông, ai ngờ anh lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, mà lại quay đầu, đi vào phòng sách.

Nụ cười của Nguyễn Khánh Linh lập tức cương cứng bên khóe miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK