Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1364

Lúc này Lê Tuấn vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, kiên quyết nói: “Không được, Tống Ngọc, lần này tôi tới đây là để đưa em về nhà. Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ đợi đến khi nào em đồng ý rồi mới thôi.”

Nghe đến đây, trái tim Tống Ngọc như run lên, nhưng cô ấy vẫn rất quyết tâm, hất tay Lê Tuấn ra, quay lưng về phía anh ta, từ từ nói: “Từ bỏ đi, tôi đã không còn thích anh nữa rồi, tôi muốn ở bên Châu Tử Cường.”

“Trước đây, tôi với anh ấy thực sự vô tội, nhưng sau khi tôi rời khỏi anh, anh ấy đã luôn ở bên an ủi tôi, giúp tâm trạng tôi tốt được như hiện này, vì vậy tôi định sẽ ở bên anh ấy.”

Tống Ngọc dừng lại một chút: “Hơn nữa, lúc đầu, người mà tôi thích chính là anh ấy… Cuộc hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu đã là sai lầm rồi, không phải sao? Bây giờ để mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu không phải sẽ tốt hơn sao?”

Cơ thể của Lê Tuấn như sụp đổ, anh ta sắp đứng không vững nữa rồi.

Trong khoảng thời gian này, anh ta hầu như không được nghỉ ngơi thoải mái, phần lớn thời gian anh ta đều ở trên máy bay, vui vẻ đi tìm kiếm cô ấy, nhưng không ngờ lại nhận lại một đòn đau như vậy.

Nhưng để sự việc diễn ra như thế này, anh ta cũng không thể trách người nào khác, mà chỉ có thể trách chính bản thân mình.

Đúng lúc này, Châu Tử Cường từ trên tầng đi xuống, anh ta liếc nhìn Tống Ngọc và Lê Tuấn, vẻ mặt không thay đổi, ngay sau đó anh ta bước tới trước mặt Tống Ngọc, cười nói: “Anh đã cất đồ vào tủ lạnh rồi. Nếu không còn chuyện gì, vậy anh đi về trước nhé.”

“Được, cảm ơn anh.”

Tống Ngọc cũng cười nói.

Trước khi Châu Tử Cường rời đi, anh ta đi lướt qua người Lê Tuấn, liếc nhìn người đàn ông một cái như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói gì cứ thế rời đi.

Nhưng việc Châu Tử Cường rời đi với Lê Tuấn mà nói là một chuyện đáng mừng.

Thế nên tâm trạng chán nản của anh ta dần trở nên tốt hơn.

Châu Tử Cường không sống chung với Tống Ngọc, có nghĩa mối quan hệ giữa hai người họ chỉ là bạn bè mà thôi.

Lê Tuấn đoán rằng những gì Tống Ngọc vừa nói chắc chắn chỉ để anh ta tức giận, nếu không, cô ấy đã biến mất lâu như vậy rồi, nếu như thật sự muốn ở bên Châu Tử Cường thì tại sao hai người họ vẫn chưa sống chung chứ?

Vì vậy trong lòng Lê Tuấn một lần nữa lại le lói vài tia hy vọng.

Khi Tống Ngọc đi vào nhà, anh ta cũng không nói lời nào theo cô ấy đi vào trong.

Sau khi Lê Tuần bước vào nhà của Tống Ngọc, nhìn cách bày trí đồ đạc bên trong, anh ta ngẩn người, rồi lập tức tươi cười, khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.

Bởi vì cách trang trí của ngôi nhà này gần giống với cách trang trí ngôi nhà của hai người họ khi còn ở nước Anh.

Vừa vào trong, Lê Tuấn còn tưởng rằng bản thân vừa bước vào nhà của chính mình vậy.

Vẻ mặt Tống Ngọc có chút xấu hổ, cô ấy vội vàng che lại, cau mày đuổi Lê Tuấn ra ngoài: “Anh mau đi đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Dù Tống Ngọc nói gì Lê Tuấn cũng không chịu đi ra ngoài, anh dứt khoát ngồi luôn trên ghế sa lon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK