Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 928

Nguyễn Khánh Linh tựa đầu vào bả vai Phạm Nhật Minh và hỏi: “Anh có tin được không? Không ngờ Steve lại là bố của em, em đã đi tìm bố nhiều năm như thế, không ngờ lại là ông ấy…”

Phạm Nhật Minh còn chưa lên tiếng, cô đã lại nói tiếp: “Thảo nào lần đầu tiên em nhìn thấy ông ấy lại có cảm giác khó nói, cũng cảm giác rất thân thiết, rất quen thuộc, lúc đó là lần đầu tiên em tới buổi hòa nhạc của ông ấy, nhìn thấy ông ấy gặp nguy hiểm lại không nhịn được mà muốn đi lên cản thay ông ấy…”

“Chắc đây chính là mối liên kết không thể cắt đứt giữa bố và con nhỉ…”

“…”

Nguyễn Khánh Linh cứ lải nhải, không cho Phạm Nhật Minh có cơ hội xen vào, anh bất đắc dĩ bật cười, hóa ra cô nhóc này không phải thật sự muốn hỏi anh mà chẳng qua chỉ muốn nói chuyện một chút mà thôi.

Anh cũng không lên tiếng nữa, yên lặng nghe cô nói.

Sau một lát, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không có gì để nói nữa, cô thấy Phạm Nhật Minh vẫn luôn không nói gì, thế là bèn hỏi anh: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây? Về nước à?”

Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Không vội.”

Khó khăn lắm anh mới có cơ hội ở riêng với Nguyễn Khánh Linh, huống hồ, chuyện trong nước anh cũng đã bàn giao xong hết rồi nên không cần phải lo lắng gì.

Chi bằng biến mấy ngày rảnh rỗi này thành ngày nghỉ của họ đi.

“Em có muốn đi đâu không? Chúng ta ở lại chơi mấy ngày rồi về.”

“Anh không bận gì à? Chuyện của công ty đã được giải quyết xong rồi hả?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy anh nói thế thì không tin, dù sao trước khi cô đi Lâm Đồng thì anh vẫn còn bận rất nhiều việc, ở công ty có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Giờ anh thật sự không cần làm gì à?

Nghe thấy thế, Phạm Nhật Minh sờ mũi cô và nói: “Không tin tưởng chồng em à?”

Nguyễn Khánh Linh kéo tay của anh, nói: “Tin rồi tin rồi! Này… Anh cùng em đi tới trường đi?”

Cô nói.

Thật ra thì, Nguyễn Khánh Linh vẫn rất hâm mộ tình yêu học trò, cả trai lẫn gái tay trong tay tản bộ bên hồ nhỏ, hoặc trực tiếp trải khăn ăn trên bãi cỏ.

Từ trước đến nay khi Nguyễn Khánh Linh thấy những việc này, đều bị cuốn hút vào.

Chỉ là khi đó, cô còn chưa gặp Phạm Nhật Minh, những đứa con trai kia theo đuổi cô, cô đều không có hứng thú, vì vậy cũng không chú ý tới những cặp đôi trong trường.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thì cảm thấy rất tốt đẹp, cho nên muốn thử nghiệm với Phạm Nhật Minh một chút.

“Được.”

Phạm Nhật Minh đồng ý.

Ngày thứ hai, bởi vì bạn học chung thời đại học trước đây của Nguyễn Khánh Linh, biết rằng sau này cô sẽ rời nước Anh, hẹn cô ra ngoài tụ họp, cho nên Nguyễn Khánh Linh ra khỏi cửa sớm hơn Phạm Nhật Minh, hai người hẹn gặp nhau ở trường vào buổi chiều.

Nhưng mà, đến thời gian hai người giao hẹn, Nguyễn Khánh Linh đã tới trường, vì buổi hẹn lần này, cô còn cố ý mặc áo đầm dài màu trắng, chỉ muốn có cảm giác ghi thức một chút, kết quả, cô chờ hồi lâu, nhưng nhận được cuộc gọi rằng Phạm Nhật Minh không thể tới.

“Có chuyện gì không anh?”

Nguyễn Khánh Linh hỏi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK