Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234

Giữa trưa cô không có ăn được bao nhiêu, đến tối đói bụng là phải rồi.

Phạm Nhật Minh nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng hơi mang ý cười, anh buông tay ra, để Nguyễn Khánh Linh nằm lại lên ghế sa lon rồi đi thẳng lên lầu tìm chiếc chăn nhung đắp lên cô, dặn dò: “Tôi đi làm chút gì đó cho em ăn, em nghỉ ngơi trước đi.”

Dứt lời, trước khi người đàn ông ấy rời đi, anh xoay người lại như đang lo lắng điều gì đó, mắt lướt qua chân cô, nói ra: “Chân em vẫn chưa khỏi đâu, không nên chạy loạn, có chuyện thì kêu tôi, biết không?”

“Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cô nghe lời như thế, cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng cảm thấy yên tâm, anh quay người rời đi.

Thật ra, trước khi bước vào phòng bếp, Phạm Nhật Minh cũng không chắc chắn là có làm được chút gì đó cho Nguyễn Khánh Linh hay không, dù sao thì sau khi bố mẹ qua đời đến nay, anh rất ít khi bước vào căn nhà này, tuy bình thường sẽ có người giúp việc tới đây quét dọn nhưng nguyên liệu nấu ăn thì không có chuẩn bị sẵn.

Anh bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có mấy hộp sữa tươi, anh nhìn một lát mới phát hiện ra là ngày sản xuất gần đây.

Phạm Nhật Minh cảm thấy kỳ quái, nhưng sữa này thì bọn họ có thể uống được.

Anh còn phát hiện ra là trong thùng đựng vẫn còn khá nhiều gạo, anh bốc một ít thì thấy trong đó không có côn trùng.

Tất cả những điều này như một dấu vết đã có người sống ở nơi này rồi vậy.

Phạm Nhật Minh nhíu mày, chẳng lẽ lại là người giúp việc sống một mình ở nơi này à?

Chỉ có điều, bên ngoài còn có một cô nàng đang đói bụng, giờ anh không rảnh quan tâm mấy chuyện đó.

Có lẽ là phát hiện ra gạo và sữa bò nên đã khiến Phạm Nhật Minh có hy vọng sống sót, nói không chừng ở đây còn có loại thực phẩm khác nữa.

Nhưng khi anh liên tục tìm kiếm thì lại tìm không thấy bất cứ thực phẩm nào có thể ăn được.

Phạm Nhật Minh bất đắc dĩ, anh đành phải nấu cơm trước, đổ sữa bò vào một cái ly thủy tinh, đun ấm bằng nước sôi rồi anh mới mang ra cho Nguyễn Khánh Linh uống.

Trông thấy sữa bò, Nguyễn Khánh Linh cũng thấy kì lạ, nhưng tạm thời Phạm Nhật Minh không thể giải thích nguyên nhân được, thế nên việc này cứ thế trôi qua.

“Trong nhà không có thứ gì ăn được hết, tôi đi ra ngoài một chuyến, tìm xem xem gần đây có cái gì ăn được không.”

Phạm Nhật Minh nói, anh đứng dậy chuẩn bị đi thì đột nhiên bị Nguyễn Khánh Linh gọi lại: “Ơ này, anh chờ một chút!”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, dùng ánh mắt ý bảo cô có chuyện gì không.

Ngay sau đó, chỉ thấy cô gái đỡ chân, muốn bước xuống ghế salon.

“Tôi đi cùng anh.”

Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại không đồng ý, anh nhấc chân bế Nguyễn Khánh Linh về lại ghế sa lon, nói: “Vết thương ở chân em còn chưa khỏi nữa, muốn quậy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK