Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1723

Tiếp theo sau đó, Nguyễn Khánh Linh ba hoa chích chòe dỗ Phạm Nhật Minh một hồi.

Anh lúc này hoàn toàn giải tỏa được bức xúc trong lòng.

Nhưng, anh lại bị khuấy động bởi nụ hôn của cô.

Hai mắt Phạm Nhật Minh tối sầm lại, anh xoay người một cái liền đè cô xuống dưới thân mình, lại không dùng quá nhiều sức.

Anh cười như không cười, đầu ngón tay luồn vào trong áo ngủ của Nguyễn Khánh Linh, từng chút một xoa nắn cặp đùi mỏng manh mềm mại của cô, rồi nói: “Chế giễu chồng mình thì phải dạy cho em một bài học mới được.”

Cảm giác trên chân vừa rất ngứa lại rất nhột.

Nguyễn Khánh Linh thốt lên một tiếng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ đẩy người đàn ông đó ra.

“Anh mới đồng ý với ông nội…ưm…”

Lời nói còn dang dở của cô đã bị nuốt vào trong miệng anh.

Một lúc sau, người đàn ông ấy mới buông đôi môi cô ra, tiếng thở dốc trầm xuống, trong ánh mắt lạnh lùng xuất hiện ý cười.

“Bác sĩ cũng nói rồi, vận động phù hợp trong thời gian mang thai rất có lợi.”

“Anh…” Nguyễn Khánh Linh nói, chỉ cảm thấy lòng bàn tay to lớn như có nhiệt độ thiêu đốt đang bao phủ trước ngực mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

Cảm giác quen thuộc đã từ lâu mới lại xuất hiện trong lòng.

Một lúc thôi mà cô đã mềm nhũn cả người, chỉ đành cắn chặt môi để ngăn tiếng ngượng ngùng tràn ra.

Mặc dù Phạm Nhật Minh nói muốn dạy dỗ cô nhưng động tác của anh lại vô cùng nhẹ nhàng, suốt cả một đêm, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mình như đang ở trên mây, bồng bềnh như tiên. Thuận theo động tác lên xuống của người đàn ông ấy, trái tim và thân thể cô cũng dao dộng theo.

Khác hẳn với khung cảnh diễm tình ở nhà họ Phạm.

Lãnh Nhược Giai của lúc này đang nằm ở trên giường một mình, dù là đang giữa mùa hè, nhưng trong chăn cũng lạnh lẽo vô cùng, cô ta cuộn người lại, ôm chặt lấy chính mình.

Lãnh Nhược Giai cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh giữa chừng mấy lần, nhưng chẳng qua bao lâu lại mê mệt ngủ thiếp đi tiếp.

Cô ta cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, trong lòng nghĩ chắc là mình sốt rồi, nhưng cô ta lại không có sức gọi người hầu tới.

Lãnh Nhược Giai vốn muốn gọi điện cho Lãnh Hàn Vũ, không gọi được. Nhưng lại nhìn thấy trên trang cá nhân của Phạm Nhật Minh.

Nhất thời máu lên thẳng trên não, cô ta chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn, dùng sức cả người vứt điện thoại đi, khóc trên giường tới mức mất hết sức lực, lúc này mới lại ngủ thiếp đi.

Hôm nay Lãnh Hàn Vũ có tiệc xã giao, tắt chuông điện thoại, cho nên không nhận được điện thoại của em gái.

Huống hồ, từ sau đêm hôm đó, anh ta luôn cố ý tránh Lãnh Nhược Giai, cũng không giống trước kia thường xuyên tới nhà cô ta.

Trong buổi tiệc rượu xã giao, Lãnh Hàn Vũ uống không ít, tuy tửu lượng anh ta có tốt hơn nữa, lúc này cũng không khỏi có hơi say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK