Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1797

Sau đó hành động của Phạm Nhật Minh với Nguyễn Khánh Linh đã nâng cơn tức giận trong lòng Hà Thanh lên gấp nhiều lần.

Sau khi Tần Hướng Đông tìm được Hà Thanh và hoàn toàn chạy xa người đàn ông vừa rồi, anh ta mới thở ra một hơi.

Vậy nhưng khi anh ta bắt gặp ánh mắt của Hà Thanh, một cảm giác nhục nhã trào dâng trong lòng anh ta.

Dù sao, vừa rồi anh ta vẫn còn khoe khoang khoác lác trước mặt người phụ nữ này, kết quả anh ta chưa gì đã bị vả mặt.

Tần Hướng Đông ho khan hai tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng vẫn là có chút xấu hổ, nói: “Vừa rồi cô có nhìn thấy không?”

Hà Thanh lúc này mới thu hồi ánh mắt, cô liếc nhìn Tần Hướng Đông, vẻ khinh thường cùng giễu cợt trên mặt lộ ra rất rõ ràng: “Ừ.”

“… Bị anh ta phát hiện, không làm xong được.”

Tần Hướng Đông nhìn ánh mắt giễu cợt Hà Thanh, căng da đầu nói.

Nào ngờ, Hà Thanh lại  trực tiếp cười ra tiếng, mà cho dù cô ta có cười hay không, ánh mắt cô ta cũng đủ để lộ ra vẻ khinh thường và coi thường anh ta: “Tôi có mắt, nhìn thấy được.”

Tần Hướng Đông nghe được lời mỉa mai của cô ta, trong lòng vô cùng tức giận.

Người phụ nữ này hiện giờ lại cười nhạo anh ta, lòng tự trọng chết tiệt của Tần Hướng Đông lại nhảy ra tác quái, anh ta vốn đã rất xấu hổ, dù sao cũng là anh ta khoác lác, kết quả hỏng việc.

Không ngờ người phụ nữ này lại đột ngột trở mặt lại dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta.

Tần Hướng Đông nén giận, anh ta đột ngột siết chặt cổ tay Hà Thanh, lôi cô ta đi qua một bên vài bước.

Sau hành động của anh ta, biểu cảm trên mặt Hà Thanh lập tức đông cứng lại, trong mắt cô ta lộ ra một chút sợ hãi.

“Anh định làm gì!”

Bởi vì Tần Hướng Đông kéo cô đi vài bước này, Hà Thanh rất gần lan can bên cạnh tàu, cô ta chỉ thiếu một bước là ngã xuống.

Giọng nói của cô ta trở nên chói tai hơn.

Khi Tần Hướng Đông nhìn thấy cô ta lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta mới hất mạnh tay Hà Thanh ra và không kéo cô ta nữa.

Nhưng rồi, người đàn ông đấy lại hung tợn đe dọa cô ta, nói: “Nếu cô còn để tôi nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi, cô có tin ông đây lập tức giết chết cô không?”

Hà Thanh chưa từng thấy Tần Hướng Đông đối với chính mình lộ ra sát khí mạnh như vậy.

Vậy nhưng cô ta vẫn sợ hãi lùi lại.

Cho dù Hà Thanh có tức giận và bất mãn với người đàn ông này như thế nào, lúc này cô ta cũng chỉ có thể ép xuống, sắp xếp lại cảm xúc của mình, cúi đầu thu lại vẻ mặt khinh thường vừa rồi.

Người phụ nữ thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Nghe vậy, Tần Hướng Đông mới tìm lại được chút sĩ diện, lần này đến lượt anh ta ra vẻ khinh thường, anh ta nhìn Hà Thanh ra lệnh: “Bên phía mấy người Phạm Nhật Minh coi như cứ quên đi, tôi hiện tại đã bị lộ rồi, còn ra tay nữa thì sẽ chết rất thảm.”

“Tôi đã đồng ý với anh ta, chỉ cần không động vào người của anh ta, những chuyện khác anh ta sẽ không nhúng tay vào, vậy nên, cô dưỡng thai cho tốt, đợi đến khi sinh con ra, đến lúc đó chúng ta cũng có thể vơ không ít gia sản nhà họ Phạm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK