Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370

Lê Tuấn đẩy cửa đi vào trong nhà, lúc này Tống Ngọc lại nhìn anh một cái, lơ đãng hỏi: “Ai đấy…?”

Lê Tuấn lắc đầu: “Không có gì, một nhân viên chào hàng thôi em, anh chỉ nói chuyện với cậu ta vài câu thôi.”

“Ừ.”

Tống Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục xem TV của mình.

Lê Tuấn ngồi xuống cách cô không xa, anh bắt đầu lấy Laptop ra giải quyết công việc.

Thật ra trong khoảng thời gian này, cuộc khủng hoảng của tập đoàn nhà họ Lê càng ngày càng nghiêm trọng, đáng lẽ anh nên ở trong nước xử lý những chuyện này, nhưng chưa tìm thấy Tống Ngọc thì anh vẫn chưa yên tâm nên đành phải mang theo công việc ra nước ngoài.

Mặc dù hai người ngồi chung một chỗ nhưng lại không ai nói gì.

Chỉ còn lại tiếng TV phát ra, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Lê Tuấn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau khi Lê Tuấn xử lý xong công việc, vừa quay đầu, anh bỗng nhận ra người phụ nữ ngồi trên sofa không biết đã thiếp đi từ lúc nào.

Nhìn khuôn mặt yên tĩnh quen thuộc của Tống Ngọc, cảm giác mệt mỏi của Lê Tuấn lập tức được dáng vẻ ngủ say của người phụ nữ xoa dịu.

Anh dịu dàng mỉm cười, tắt máy tính đi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ, cô nhíu mày, mũi phát ra tiếng hừ hừ, nhưng dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lê Tuấn, đầu nhỏ tựa vào cổ anh, lúc này mới yên tâm ngủ say.

Dù cô đang mang thai nhưng vẫn rất nhẹ, anh ôm không tốn chút sức lực nào.

Lê Tuấn chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn ra, không chỉ vậy, những muộn phiền bực bội trong lòng lúc trước chỉ vì động tác ỷ lại của người phụ nữ này mà hoàn toàn biến mất.

Anh ôm cô đi vào phòng ngủ.

Lê Tuấn nhẹ nhàng đặt cô lên giường sau đó đắp chăn lại cho cô.

Lúc đầu anh định tắm rửa một chút, lại đột nhiên nhớ ra mình vội vàng chuyển đến đây nên không hề mang theo đồ dùng hay quần áo gì, vì vậy anh lại đi đến siêu thị ở góc đường mua đồ dùng và đồ vệ sinh cho mấy ngày liền.

Ngay khi Lê Tuấn vừa rời khỏi phòng, hai mắt đang nhắm chặt của Tống Ngọc bỗng nhiên mở to ra, trong đôi mắt ngập tràn tỉnh táo, làm gì có chút buồn ngủ nào?

Đúng là lúc nằm trên sa lon cô đã ngủ say, nhưng khi Lê Tuấn ôm mình, lúc đó cô chợt tỉnh dậy nhưng lại không hề mở mắt.

Cô cũng không biết tại sao mình lại giả vờ ngủ nữa.

Có lẽ để che dấu trái tim không ngừng đập loạn nhịp của mình chăng?

Trong bóng tối, hai má Tống Ngọc dần nóng lên, trong đầu cũng không ngừng nhớ lại nhiệt độ ấm áp trong lồng ngực người đàn ông.

Một lúc lâu sau, cô tự mắng thầm mình đúng là không có tiền đồ.

Chỉ mới ầm ĩ chia tay chưa đến vài ngày vậy mà đã nhung nhớ vòng tay của người đàn ông kia như vậy…

Lê Tuấn mua một vài thứ cần dùng rồi đi về nhà, sau khi tắm rửa xong, vậy mà lại mò vào trong chăn, ôm lấy người phụ nữ chuẩn bị nghỉ ngơi, vốn tưởng cô đã ngủ rồi, ai ngờ lúc ôm cô, anh rõ ràng cảm giác lưng cô chợt căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK