Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1438

Nói xong cô ấy không đợi Trung Huy trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Đỗ Nhã ném điện thoại lên giường, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười tinh ranh, tròng mắt đảo quanh.

Người đàn ông kia rõ ràng có cảm giác với mình nhưng có đánh chết cũng không chịu nhận, lần này xem như là đã rơi vào tay mình rồi.

Trong lòng Lâm Đỗ Nhã đã suy tính.

Đây là cơ hội trăm năm khó có, mình nhất định phải nắm chắc, tranh thủ lần này tóm lấy người đàn ông kia!

Hừ, Trung Huy, anh chuẩn bị tiếp chiêu của tôi đi!

Sau khi cúp điện thoại, Trung Huy suy nghĩ một lát, trong thời gian này chủ tịch bị thương vẫn đang nằm bệnh viện, đối thủ chắc chắn sẽ ra tay lần nữa, nếu như anh ấy muốn đi vắng thì trước hết phải sắp xếp chỗ an toàn cho hai vợ chồng họ đã.

Trung Huy nghĩ tới Giang Đức.

Nhà của Giang Đức có một viện hồi sức tư nhân, nơi đó có vệ sĩ canh chừng nhiều lớp, nếu sắp xếp chủ tịch và mợ chủ đến đó thì chắc chắn sẽ an toàn.

Sau khi Trung Huy liên hệ với Giang Đức, Giang Đức biết được Phạm Nhật Minh muốn đến thì vui vẻ đồng ý, sau đó còn hỏi thăm vết thương của anh.

Trung Huy nói tóm gọn cho anh ta yên tâm.

Sau đó anh ta lái ô tô đến bệnh viện đón Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh, đi đến khu nghỉ dưỡng của Giang Đức.

Viện hồi sức được xây dựng bên bờ sông, hơn nữa lại ở vùng ngoại thành nên đường đi khá xa.

Đợi lúc bọn họ đến đó thì đã sắp tối rồi, cách thời gian hẹn với Lâm Đỗ Nhã không bao lâu nữa.

Sau khi Trung Huy sắp xếp ổn thỏa cho hai người thì anh ấy nói với Phạm Nhật Minh điều kiện của Lâm Đỗ Nhã.

Điều làm anh ấy bất ngờ là cả chủ tịch và mợ chủ đều giống như đã sớm đoán được chuyện này vậy, không hề kinh ngạc, cười nói anh ấy đi đi.

Trong lòng Trung Huy luôn cảm thấy lạ, sao mợ chủ và chủ tịch lại có phản ứng như vậy chứ?

Sự thật là từ lần trước Nguyễn Khánh Linh nói với Phạm Nhật Minh về chuyện của Lâm Đỗ Nhã thì Phạm Nhật Minh đã hiểu ra, tất nhiên là biết cô chủ Lâm này gọi Trung Huy đến để làm gì.

Nhưng mà có ai đó trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, chỉ là người ta vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình mà thôi.

Sau khi rời khỏi viện hồi sức, Trung Huy lái xe đến trước nhà Lâm Đỗ Nhã, may là sáng nay lúc anh ấy mang cơm qua cho cô ta thì cũng đã mua chút nguyên liệu nấu ăn đặt ở nhà cô ta luôn, nếu không còn phải đi siêu thị nữa thì sợ là không đủ thời gian.

Trung Huy là một người đúng giờ, nhớ rõ giọng điệu uy hiếp của Lâm Đỗ Nhã, lúc anh ấy xuất hiện trước mặt cô gái là đúng sáu giờ tối.

Không biết tại sao khi Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy anh ấy thì lại cười cười, tuy là cô ta rất nhanh đã không cười nữa nhưng mà Trung Huy vẫn nhìn thấy.

Anh ấy có hơi không hiểu được cô ta cười cái gì.

Mà sự thật là Lâm Đỗ Nhã đúng là cười Trung Huy.

Cô ta luôn có cảm giác người đàn ông này không hề hợp với hai từ ngốc nghếch, trước đó chưa nhận ra nhưng mà bây giờ xem ra càng nhìn càng thấy anh ấy ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK