người phụ nữ này, dạy cho cô một trận nhớ đời. Khoảng thời gian trước, vì Nguyễn Khánh Linh tự ý hành động khiến anh bực bội khó chịu, dứt
khoát tránh mặt cô vài ngày, cũng để tránh việc CÔ suy nghĩ lung tung cả ngày, can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Nhưng vài ngày sau, đúng là công ty CÓ chuyện, cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đã ảnh hưởng đến một số công ty nước ngoài với các mức độ khác nhau. Phạm Nhật Minh không hề thông báo cho ai biết, ra nước ngoài giải quyết chuyện của công ty, bận rộn đến bây giờ tình hình mới được cải thiện một chút. Anh văn định hai ngày nữa mới về quay về nói chuyện tử tế với Nguyễn Khánh Linh, kết quả là lại nhìn thấy những tấm ảnh thân mật của cô với một người đàn ông khác. *Đã đặt xong rồi ạ, chuyến bay lúc một giờ chiều nay Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
“Sao muộn thế?” Phạm Nhật Minh nhướng mày: “Những chuyến bay sáng hết rồi sao?" “Thưa tổng giám đốc Phạm, không CÓ ạ. Các chuyến bay gần đây đều vào buổi chiều ạ". Trợ lý bất lực đáp lời, mặc dù anh ta cũng không biết nguyên nhân tại sao tông giám đốc Phạm lại về sớm như vậy, nhưng trong tiềm thức anh ta vẫn nghĩ đó là một việc rất khó khăn, Tôi biết rồi, cậu lui xuống trước đi”. “Vâng."
Sau khi trợ lý ra ngoài, Phạm Nhật Minh gọi điện cho Trung Huy: “Cậu giúp tôi lần theo vị trí , của những bức ảnh mà cậu gửi cho tôi. Sau khi tìm được thì giải quyết mọi chuyện thật sạch sẽ Giọng Phạm Nhật Minh lạnh lùng, lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Bám theo rồi chụp trộm người phụ nữ của anh, còn dám uy hϊế͙p͙ anh, tên đó thật sự tưởng răng Phạm Nhật Minh anh là một tên què dễ bị người khác bắt nạt sao? “Vâng Giọng Trung Huy bình tĩnh, anh ấy là quân bài chủ lực mà Phạm Nhật Minh để lại ở tập đoàn, nhà họ Phạm, cũng là trợ lý riêng của Phạm Nhật Minh. Mấy năm nay Phạm Nhật Minh luôn giấu tài, anh ấy cũng đóng một vai trò không thể thiếu trong đó.
Trong nhà hàng, Lê Tuấn thanh toán xong, cùng Nguyễn Khánh Linh sánh bước ra ngoài. Vốn dĩ anh ta có đề nghị đưa cô về nhà,
nhưng Nguyễn Khánh Linh nhất quyết không cho
“Đi dạo một chút trước đi, em nó quá” Nguyễn Khánh Linh hơi xấu hổ.
“Được.” Đương nhiên Lê Tuấn sẽ nghe theo lời
CÔ.
Thể là hai người đi chậm rãi trêи đường. Xe cộ qua lại tấp nập như mắc cửi, trong chốc lát, cả hai người đều im lặng.
Nguyễn Khánh Linh chủ động lên tiếng: “Lúc nay có rất ngon. Học trưởng, cảm ơn anh ạ”
Lê Tuấn nhìn cô một lúc mới nói: “Khánh Linh, em không cần cảm ơn anh”
“Không chỉ là bữa ăn vừa rồi mà còn là chuyện của gia đình chúng ta. Dù cuối cùng bố em có đồng ý hay không, em vẫn rất cảm ơn anh”
“Khánh Linh” Lê Tuấn đột nhiên dừng lại, hai tay anh ta nắm lấy vai Nguyễn Khánh Linh, để cô nhìn thẳng vào anh ta.
“Anh đã nói rồi, bất cứ lúc nào em cũng không cần phải cảm ơn anh đầu. Làm mọi chuyện vì em đều là anh tự nguyện, em nhớ chưa?”
Thực ra, Nguyễn Khánh Linh hơi sợ hãi trước ánh mắt ngập tràn tình ý của anh ta, cô cúi đầu không nói thêm lời nào.
Thấy cô có phản ứng như vậy, Lê Tuấn cũng không cưỡng ép cô phải ngẩng đầu lên nữa.
Anh ta khẽ thở dài: “Lúc quay về, anh sẽ báo cho em ngay khi có tin tức”
Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng gật đầu, trầm mặc đáp: “Vâng.”
“Vậy anh đi trước đây, em có tự về được không?”
Kỳ thực lúc đầu khi Lê Tuấn chọn địa điểm, anh ta đã không chọn chỗ quá xa để có được thuận tiện đi lại.
“Được a, em đi mấy phút là về đến nhà rồi.”
Nguyễn Khánh Linh vẫy tay với anh ta, trêи mặt lại hiện lên ý cười: “Tạm biệt học trường, anh lái xe cẩn thận nhé!