Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1509

Trong quá trình đó có rất nhiều chỗ mà Nguyễn Khánh Linh không hiểu, Amber đều kiên nhẫn giải thích cho cô. Hơn nữa anh ta còn giải đáp cực kỳ kỹ cành và tỉ mỉ, nhưng lại rất dễ hiểu.

Hai người trò chuyện, sắc trời bên ngoài cũng dần tối đen xuống.

Nguyễn Khánh Linh sợ Amber bị đói, cô cũng không thể ngược đãi nhân viên của mình được. Vậy nên cô đã gọi hai phần cơm hộp, cứ thể ăn cơm chiều với Amber ở trong phòng làm việc.

Nhưng khi vừa ăn cơm hộp xong, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên vỗ đầu mình một cái. Sao cô lại quên mất Phạm Nhật Minh nhỉ?

Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa về nhà, vậy thì trưa nay Phạm Nhật Minh ăn cái gì? Bây giờ trời tối rồi, liệu anh có bị đói bụng không?

Nghĩ đến đây Nguyễn Khánh Linh vội vàng đi tìm túi xách của mình, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Phạm Nhật Minh.

Vừa nhìn thấy cái này, Nguyễn Khánh Linh cực kỳ ảo não.

Vừa nãy lúc đi họp cô đã bỏ điện thoại vào túi, còn tiện tay tắt âm nên mới không nhận được điện thoại.

Liệu anh có đang đói bụng không?

Chú Hùng về nhà rồi, chắc anh ấy gọi điện cho chú Hùng rồi nhỉ?

Nguyễn Khánh Linh nghĩ như vậy, chỉ mong Phạm Nhật Minh đừng để mình bị đói.

Cô cầm lấy túi xách, nói với Amber: “Xin lỗi anh, tôi có việc gấp, tạm thời hôm nay nói đến đây thôi. Cảm ơn anh, lần sau rảnh chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Được, cô đi trước đi.” Amber thấy sắc mặt Nguyễn Khánh Linh nôn nóng, đương nhiên sẽ không giữ cô lại.

Nguyễn Khánh Linh lại cảm ơn thêm một lần nữa rồi xách túi vọi vàng rời khỏi phòng làm việc. Chờ sau khi cô ra khỏi công ty thì đến một nhà hàng gần đó mua một ít đồ ăn về, sau đó mới gọi xe đi đến viện điều dưỡng.

Mất khoảng mười phút đi đường.

Đến khi Nguyễn Khánh Linh quay lại phòng bệnh thì thấy Phạm Nhật Minh đang ngồi trên giường. Thấy cô bước vào, vẻ mặt anh rõ ràng là đang không vui, nhưng vẫn mím chặt môi, nhưng cô vẫn nhận ra anh đang khó chịu.

Nguyễn Khánh Linh biết mình đuối lý, nên cô cười xách hộp đồ ăn tiến lên phía trước, ngồi ở đầu giường của Phạm Nhật Minh, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái, giọng điệu giống như đang giận dỗi cô, nhưng lại khiến người nghe mềm lòng: “Chờ em về ăn cùng.”

Nguyễn Khánh Linh càng cười ngọt ngào hơn, bày đồ ăn lên bàn rồi ngoéo tay với người đàn ông nào đó. Nụ cười của cô có chút ân cần, nói: “Em xin lỗi, hôm nay em… hơi bận. Anh nhìn này, em mua toàn những món anh thích ăn đó, mau ăn đi.”

Ngón út của Phạm Nhật Minh bị cô nhẹ nhàng ngoéo một cái, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tán đi không ít. Lúc này anh mới cầm đũa lên, chuẩn bị ăn cơm.

Nhưng Phạm Nhật Minh phát hiện người phụ nữ bên cạnh không định động đũa. Anh không khỏi nhíu mày: “Sao em không ăn?”

“Chuyện này…”

Nguyễn Khánh Linh rất xấu hổ, không dám nói mình đã ăn cơm ở công ty rồi. Cô cảm thấy nếu mình nói như vậy, Phạm Nhật Minh sẽ giận cô ngay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK