Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108

Lúc này, Phạm Nhật Minh mới bình tĩnh trả lời: “Cô ấy vốn dĩ đã là như thế.”

Chú Hùng bật cười.

“Chú Hùng” Phạm Nhật Minh ra hiệu cho ông ấy nhìn về phía hai người đàn ông người Đức đang đứng ở sân bay: “Hai người đàn ông này có dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng trên người. Hơn nữa, lúc trên máy bay cách cư xử của họ rất kỳ lạ. Chú liên lạc với cảnh sát hàng không để điều tra bọn họ một chút.“

Chú Hùng nghe vậy, ánh mắt liền theo sát hai người kia, sau đó nói: “Được, tôi lập tức đi làm ngay.”

Chú Hùng gọi điện thoại cho trợ lý của Phạm Nhật Minh, nói trợ lý đi xử lý chuyện này.

Hai người Đức đó bị cảnh sát bắt đi ngay tại sân bay.

Người đàn ông trêu chọc Nguyễn Khánh Linh tức giận mắng mỏ, thậm chí còn muốn đập hết đồ đạc ở sở cảnh sát

“Tại sao các người lại bắt chúng tôi?”

“Chúng tôi nhận được trình báo, trên người anh có mang theo vũ khí gây nguy hiểm cho an toàn của cộng đồng. Vậy nên, nguyên nhân lần này đến nước Anh, công việc và gia đình của các anh, chúng tôi đều phải điều tra một lượt.”

Cảnh sát lạnh lùng nói xong thì rời đi, chỉ để lại hai người đàn ông người Đức đang ngây mặt ở đó.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Nguyễn Khánh Linh cũng vừa trở về từ KFC, cô cầm hai cái kem trên tay.

Nghĩ đến khẩu vị của Phạm Nhật Minh, vậy nên Nguyễn Khánh Linh đã mua một cái vị dâu tây, một cái vị sô-cô-la.

Cô đưa cái vị sô-cô-la cho Phạm Nhật Minh: “Cho anh, đây là lời xin lỗi của tôi.”

Nguyễn Khánh Linh cười híp mắt lại, thế nhưng Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cây kem, không có ý định sẽ nhận lấy nó.

Khóe miệng Nguyễn Khánh Linh đột nhiên rũ xuống, cô chau mày lại, giọng nói có chút tội nghiệp: “Nếu anh không nhận thì nó sẽ chảy mất đấy.”

Cuối cùng, Phạm Nhật Minh không thắng được vẻ mặt đáng thương của cô, đành miễn cưỡng nhận lấy cây kem.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh lại nở nụ cười, vui vẻ ăn cây kem trong tay của mình.

Phạm Nhật Minh thấy cô ăn vui vẻ như vậy, không thể nói ra được những lời ngăn cản cô.

Một lúc sau, anh mới âm thầm thở dài, thôi vậy, cô muốn ăn thì cho cho cô ăn một lần, lần sau không cho cô ăn nữa là được.

“Sao anh lại không ăn vậy?”

Nguyễn Khánh Linh vô tình ngước mắt lên, kết quả lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh không hề động vào cây kem trong tay anh.

Vẻ mặt Phạm Nhật Minh lộ ra vẻ xấu hổ khó thấy được.

Không đợi anh trả lời, Nguyễn Khánh Linh đã đoán ra được câu trả lời, sau đó tự mình gật đầu: “Tôi biết rồi, anh nhất định không vừa mắt loại kem rẻ tiền như này.”

“…”

Phạm Nhật Minh mím môi không nói gì.

Nguyễn Khánh Linh lại ăn một miếng kem, nhìn anh, nói một câu trêu chọc: “Công tử nhà giàu à, anh không ăn thức ăn của dân thường sao? Cái này ngon lắm đấy, ăn một chút cũng không khiến anh mất mạng được đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK