Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1794

“Vậy vì sao anh lại phải hãm hại cô ấy?”

Giọng nói của Phạm Nhật Minh hết sức hờ hững, nhưng lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo khiến người ta hãi hùng.

“Tôi… Tôi…” Tần Hướng Đông lắp bắp một lúc nhưng không nói ra được lý do nào cả. Tuy bây giờ anh ta đang rất sợ Phạm Nhật Minh, nhưng chuyện của anh ta và Hà Thanh nhất định không được để Phạm Nhật Minh biết.

Nếu để Phạm Nhật Minh biết thì anh ta xong đời!

Thấy Tần Hướng Đông im lặng, khóe miệng Phạm Nhật Minh hơi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt anh dường như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư của anh ta.

Ý nghĩ đó vừa mới nảy lên trong đầu anh ta thì Phạm Nhật Minh đã mất kiên nhẫn, không đợi anh ta trả lời đã thản nhiên nói: “Thân phận của anh và những chuyện của anh với Hà Thanh tôi đều biết hết.”

“Anh… Tôi không biết anh đang nói gì…”

Tần Hướng Đông muốn cố gắng giãy dụa lần cuối cùng, nhưng Phạm Nhật Minh không cho anh ta cơ hội đó, cũng không cho anh ta thời gian làm việc đó.

Anh không có đủ kiên nhẫn để dây dưa với Tần Hướng Đông nữa.

Nụ cười trên mặt anh tan biến, chỉ còn lại sự mỉa mai và thờ ơ vô tận.

Phạm Nhật Minh nói: “Tôi không có hứng vạch trần những chuyện bẩn thỉu giữa anh và Hà Thanh. Mấy người muốn đánh nhau thì đóng cửa lại mà đánh.” Anh nheo mắt nói. Ngay cả Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đang nhanh chóng tụt xuống.

“Nếu mấy người dám cả gan thò tay đến nhà tôi, động đến người của tôi…” Đôi mắt đen bóng của anh nhìn thẳng vào Tần Hướng Đông: “Tôi đã có thể kéo anh lại, thì tôi cũng có thể đẩy anh xuống được.”

Tuy giọng nói của Phạm Nhật Minh không vang dội, cũng không tỏ ra hung ác hay gì hết, nhưng chính sự hờ hững đó mới khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u từ tận đáy lòng.

“Vâng… Tôi đã nhớ kĩ rồi…”

Tần Hướng Đông đã bị dọa cho mềm nhũn cả người, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống lạy Phạm Nhật Minh nữa thôi, những lời huênh hoang khoác lác trước đó đương nhiên trở thành một trò cười, anh ta chỉ có thể vội vã gật đầu đồng ý.

“Cút.”

Phạm Nhật Minh không muốn nói nhảm với anh ta nữa, lên tiếng đuổi người.

Nhưng Tần Hướng Đông nghe Phạm Nhật Minh đuổi đi lại như nghe được lệnh đặc xá, anh ta thở ra như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu chạy trốn, chỉ sợ chạy chậm một chút thì anh sẽ đổi ý.

Sau khi Tần Hướng Đông đi mất, Phạm Nhật Minh mới vòng tay kéo Nguyễn Khánh Linh vào trong ngực lần nữa.

Anh vuốt gọn mái tóc bị gió biển thổi tung lên của cô, hơi thở đáng sợ vừa nãy đã biến mất hoàn toàn.

Nhưng khi Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến những lời vừa nãy anh dùng để uy hiếp Tần Hướng Đông thì cô không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

Cô lo anh sẽ vì cô mà làm ra chuyện gì không tốt.

Tuy Tần Hướng Đông này rất đáng ghét, nhưng làm bẩn tay mình vì loại người như thế thì không đáng chút nào.

Nguyễn Khánh Linh cũng học theo dáng vẻ của Phạm Nhật Minh, cô vươn năm ngón tay trắng trẻo mịn màng vỗ vỗ nhẹ lên mặt anh, cô cười khiến hai mắt cong cong, nói: “Ông xã à, anh đừng có tức giận vì loại người đó.”

Phạm Nhật Minh cúi đầu nhìn cô, anh cũng cười cười “Ừ” nhẹ một tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK