Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 480

Nghe thấy khen ngợi của chú Hùng, Nguyễn Khánh Linh hoặc ít hoặc nhiều có chút ngại ngùng, cô khẽ cười với chú Hùng nói: “Cảm ơn chú đã khen ngợi.”

Chỉ có điều, Nguyễn Khánh Linh cao hứng, đồng thời trong lòng có chút thấp thỏm, cô kìm lòng không được nhìn về phía Phạm Nhật Minh, không biết phản ứng của người đàn ông là thế nào.

Cô là mợ chủ nhà họ Phạm, nhưng hiện tại, nếu nổi danh với bộ dạng này, đối với danh tiếng của nhà họ Phạm có phải sẽ có ảnh hưởng gì không.

Nhưng mà lúc này, Phạm Nhật Minh nhìn đôi mắt phân rõ trắng đen của cô gái này, liền biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, anh để tay lên đỉnh đầu cô, truyền đi sự ấm áp.

“Chỉ cần là chuyện em thích, tôi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện “

“Tại sao?”

Nguyễn Khánh Linh không hiểu.

Người đàn ông từng câu từng chữ, giọng nói rõ ràng có lực, từng chữ phản chiếu trong đầu cô.

“Tôi từ trước tới giờ chưa từng muốn hạn chế cuộc sống của em, thứ tôi có thể lựa chọn không nhiều, nhưng tôi muốn cho em tự do lớn nhất.”

Nguyễn Khánh Linh ngoài ý muốn lại cảm động.

Cô chưa từng nghĩ, sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.

Cô hiện tại hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Phạm Nhật Minh, mặc dù nói có lúc người đàn ông này sẽ bá đạo một chút, kiêu ngạo một chút, nhưng, càng nhiều lúc, chuyện anh làm đều là vì suy nghĩ cho mình.

Phạm Nhật Minh là thật sự đối tốt với cô.

Nhưng lúc này, Nguyễn Khánh Linh lại cho rằng Phạm Nhật Minh đối tốt với cô, là hình thành dựa trên cơ sở tình bạn giữa hai người, còn có một loại chăm sóc của tiền bối đối với hậu bối, không có nghĩ nhiều.

Người một nhà ở bên ngoài ăn cơm, lúc về đến trong nhà, đã rất trễ rồi.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng tháo trang sức tắm rửa, khi cô đi ra phòng tắm, có người ở bên ngoài gõ cửa, cô gần như đã có thể đoán được là ai.

Mở cửa, quả nhiên, Phạm Nhật Minh dựa vào cửa, anh mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tay nhét vào trong túi, có loại mỹ cảm chán chường tùy hứng.

Nguyễn Khánh Linh đã rất lâu không gặp anh, lúc này nhất thời nhìn đến ngây dại.

Thừa cơ cô đang thất thần, Phạm Nhật Minh không mời mà vào, đến trước giường Nguyễn Khánh Linh.

“Đi ngủ rồi sao?”

Người đàn ông hỏi.

Nguyễn Khánh Linh dường như có thể đoán được ý đồ của anh.

“Ừm, anh buổi tối lại ngủ không được hả?”

Cô hỏi lại.

Phạm Nhật Minh quả nhiên gật đầu, nhưng đáy mắt anh khẽ mang theo ý cười, Nguyễn Khánh Linh là không tin lời của anh, nhưng lại nghĩ đến ngày mưa lần trước, có Phạm Nhật Minh ở đó, cô mới có thể an tâm ngủ một chút, lúc này cô cũng không phải qua cầu rút ván.

Huống hồ, số lần hai người đã ngủ cùng nhau cũng rất nhiều, cô không có gì lại phải ngại ngùng.

Thế là liền chủ động nói: “Vậy anh tối nay ngủ cùng tôi đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK