Nguyễn Khánh Linh quyết định không nhiều chuyện nữa, với lại Phạm Nhật Minh cũng không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của anh.
Nghĩ như vậy nên Nguyễn Khánh Linh liền lặng lẽ quay sang nhìn anh, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì chứ, sao lại trở nên lạnh lùng như vậy, trước kia anh đã là người như vậy rồi sao? Cô càng ngày càng tò mò về anh rồi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong không gian yên lặng ở vườn hoa, Hà Thanh ngượng ngùng nhìn mọi người, sau đó đi ra xa nghe điện thoại. Nhìn thấy là mẹ cô ta – Tống Yến gọi đến, gương mặt vốn dĩ khóc lóc thảm thiết của Hà Thanh lập tức trở nên có chút thờ ơ. “Lại sao nữa?”
Giọng điệu của Hà Thanh không chút khách khí, luôn cảm thấy Tống Yến đã phá hoại thời gian ở bên Phạm Nhật Minh của cô.
Ở đầu dây bên kia Tống Yến đang ngồi trêи giường, nghe thấy giọng nói bực bội của con gái, †âm trạng vốn dĩ đã rất tệ của bà ta lại càng trở nên tệ hơn: “Con ranh, nói chuyện với mẹ kiểu gì đây, mọc cánh rồi nên không muốn có người mẹ như tôi nữa rồi chứ gì?”
Tống Yến nói những lời chế giễu làm cho Hà Thanh nghe mà cảm thấy đau nhức đầu, cô ta xia nhẹ huyệt thái dương, ép giọng trở nên thật nhẹ nhàng: “Mẹ à, con bây giờ đang ở nhà họ Phạm.
Rốt cuộc mẹ gọi đến có chuyện gì không?” “Khi nãy mẹ vừa đi kiểm tra sổ sách của công ty bố con, phát hiện công ty đã tuyên bố phá sản từ lâu rồi! Vậy cũng thôi đi, con quỷ chết tiệt đó còn nợ một món nợ lớn nữa chứ.” ‘Tống Yến càng nói càng tức, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy.
Hà Thanh nhíu mày, cô ta không dám tin, nhưng nghe giọng điệu của Tống Yến không giống như là giả, trong lòng đột nhiên cũng nổi giận.
Bố của Hà Thanh ban đầu cũng là một thanh niên tử tế, nhưng sau khi bước vào xã hội thượng lưu thì trở thành một con người không có ý chí cầu tiến, chỉ biết hưởng lợi.
Sau khi kế thừa công ty của gia đình thì lại nghiện đánh bài cá độ, khiến công ty ngày càng xuống dốc, toàn bộ đều phải dựa vào tiền đi vay mượn để duy trì điều hành công ty.
Bây giờ ông ta bị bệnh nằm ra đó, công ty cũng không còn ai cai quản, chỉ có thể tuyên bố phá sản. “Vậy bây giờ làm thế nào? Mẹ gọi điện cho con, con cũng không có tiền đâu!” Hà Thanh thẳng thừng nói. “À? Hà Thanh, con vừa nói con đang ở nhà họ nhà Phạm à? Mẹ nghe nói Phạm Nhật Minh đã khỏi bệnh. Không phải trước đây con và cậu ta yêu nhau sao, con nhất định phải nhân cơ hội này làm lành với cậu ta. Để sau này hai mẹ con chúng †a không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa”
Tống Yến bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng có thể nhờ đứa con gái này thôi. Hà Thanh im lặng một lúc lâu, cô ta nhìn bông hoa đang nở phía trước mặt liền đưa tay ra, đầu ngón tay hơi dùng sức ngắt bông hoa xuống, sau đó thì ném xuống đất rồi lấy chân giẫm mạnh xuống.
Nếu cuộc sống không cho cô con đường sống, vậy cô chỉ có thể làm liều thôi. “Hà Thanh, con có đang nghe mẹ nói không?” “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về con”
Hà Thanh quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh đang nói chuyện với Phạm Nhật Minh. Cô ta tắt máy cất điện thoại đi, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt. Nguyễn Khánh Linh cứ cảm thấy phía sau lưng có chút lành lạnh, cô bất giác rùng mình. “Lạnh sao?” Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô rùng mình nên hỏi.
Cô lắc đầu, ánh nắng buổi sáng rất tốt, không hề lạnh chút nào, chỉ là không biết tại sao luôn cảm thấy phía sau lưng có cảm giác lành lạnh.