Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1119

Mấy người còn lại cũng không biết Phạm Nhật Minh đi đâu.

Thế nhưng Hà Tử Ngưng lại bình thản nói: “Hình như chị Khánh Linh về trước rồi, cho nên bàn nãy anh Nhật Minh cũng đi theo.”

“Chậc chậc chậc, hai cái người này thật là…”

Giang Đức chậc lưỡi hít hà, có vẻ mình bắt đầu có sức đề kháng với mấy cảnh tình tứ của Phạm Nhật Minh với Nguyễn Khánh Linh rồi đây.

Chỉ còn lại bốn người mà Hà Tử Ngưng cũng không muốn đua ngựa nữa.

Vừa hay bây giờ có nhân viên công tác tới nói với họ rằng bên cạnh trại ngựa mới có một sân chơi mới, là một bãi săn giả có diện tích cực kỳ lớn, bảo nếu bọn họ có hứng thì có thể tới nơi đó để chơi.

Mà mảnh đất kia vừa được khai hoang, cho nên bên trong đó không đông người lắm.

Đối với bọn họ mà nói, tất nhiên đó sẽ là một trải nghiệm khá là thoải mái dễ chịu.

Thế nên bốn người bèn cưỡi ngựa đi vào bãi săn.

Trên đường đi, Trần Đức Vinh và Hà Tử Ngưng vẫn luôn nói chuyện rôm rả, mà thỉnh thoảng Hiên Viên Minh cũng xen vào đề tài của bọn họ.

Giang Đức biết Hiên Viên Minh có ý gì, chỉ cười mà không nói, cưỡi ngựa nhìn cảnh sắc xung quanh.

Bỗng nhiên có thứ gì đó vụt qua trước mắt anh ta, cứ như là một con nai rực rỡ năm màu vậy.

Từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy con nai nào có màu lông xinh đẹp rực rỡ như thế, trông nó giống hệt với con nai được vẽ trên tranh màu nước vậy.

Giang Đức cảm thấy tò mò, nói với mấy người kia một tiếng, sau đó lập tức thúc ngựa đuổi theo.

Chỉ là hình như con nai kia nhận ra có người đang đuổi săn nó.

Nó giẫm móng xuống đất chạy vụt đi, tốc độ cũng rất nhanh.

Giang Đức càng đuổi theo càng thấy vui, dùng roi vụt lên lưng ngựa, đồng thời tăng tốc lên.

Mắt thấy sắp đuổi kịp con nai kia, anh ta càng thêm hưng phấn mà quên béng phải nhìn đường, kết quả bị một hòn đá nhô ra làm cho ngã ngựa.

Con ngựa cũng bị quật lăn ra đất với anh ta.

Phát ngã ngựa này không hề nhẹ, dù sao vừa rồi anh ta cũng thúc ngựa với tốc độ rất nhanh, lại có thêm quán tính, suýt nữa anh ta bị hất bay ra ngoài, cũng may Giang Đức phản ứng nhanh, kịp thời bắt lấy yên ngựa mới tránh khỏi bi kịch bị hất văng ra khỏi ngựa.

Chỉ là anh ta lúc ngã xuống đất cũng rất thảm, hình như còn bị thương tới chân.

Ban đầu anh ta đau đến mức không còn chút sức lực nào, ngồi dưới đất nhìn sao bay trước mắt, sau đó mới tốt hơn chút.

Đầu tiên anh ta lấy điện thoại ra định cầu cứu, kết quả phát hiện ở đây vốn không bắt được sóng điện thoại.

Trên mặt Giang Đức hiện lên vẻ câm nín cạn lời, sau đó nhìn xung quanh một lúc, nơi này không có một bóng người, lúc nãy nhân viên công tác cũng đã nói, rằng nơi này là khu săn bắn mới mở, vốn không có ai vào.

Vậy… Vậy chẳng lẽ anh ta lại phải ngồi đây chờ chết ư?

Đây là lần đầu tiên Giang Đức cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là gọi trời thì trời không thấy mà gọi đất thì đất không hay.

Đúng lúc này một giọng nữ vang lên sau lưng Giang Đức, nghe hơi quen tai, chỉ là tạm thời anh ta không nhớ ra nổi đây là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK