Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 893

Hàn Văn Trịnh nghe thấy lời cô, bước chân hơi dừng lại, giống như bị lời nói của cô làm tổn thương.

Anh ta đặt ngón trỏ lên một mình, nói khẽ: “Suỵt, Khánh Linh, em đừng nói chuyện với anh như thế, anh không thích em nói với anh như thế.”

Nói xong, bước chân của anh ta càng nhanh hơn tới gần Nguyễn Khánh Linh.

Cô vừa căng thẳng lại sợ hãi, thậm chí cô không thèm mắng anh ta, quay người muốn chạy đi. Nhưng mà còn chưa đi được một bước, cổ tay đã bị giữ lại.

Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, hơi lạnh xông từ lòng bàn chân cô lên đỉnh đầu.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cảm giác tay đang nắm tay mình không phải là tay mà là kìm sắt, siết chặt lấy cổ tay cô, không cho cô bất kỳ một cơ hội chạy trốn này.

“Anh thả tôi ra!”

Lúc nói lời này, Nguyễn Khánh Linh giả vờ bình tĩnh, cô không thể tỏ ra sợ hãi được. Nếu không kẻ biến thái như Hàn Văn Trịnh thấy cô sợ hãi sẽ càng thêm hưng phấn.

Dường như anh ta cũng rất kinh ngạc khi cô bình tĩnh như thế.

Khóe miệng anh ta khẽ cười, nói: “Cô gái nhỏ, sao cô không khóc?”

Lúc đầu anh ta muốn nhìn thấy cô khóc, đôi mắt chứa đầy nước mắt của cô khiến lòng anh ta mềm mại, nhưng cũng sẽ làm anh ta hưng phấn.

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại xùy một tiếng, cô cảm thấy sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn cố gắng khống chế tâm trạng của mình.

“Sao tôi phải khóc? Nếu anh dám bắt tôi, đến lúc đó người khóc chính là anh!”

Ai ngờ nghe cô nói lời này, Hàn Văn Trịnh lại lạnh lùng cười một tiếng, giống như đang chế giễu cô ngây thơ.

Hàn Văn Trịnh không muốn dây dưa quá nhiều với cô, anh ta trực tiếp bế ngang cô lên đi về phía xe mình.

Đến khi cả người Nguyễn Khánh Linh nhẹ bẫng, nằm trong ngực người đàn ông xa lạ, cuối cùng cô không kìm được, trong đáy mắt toát ra vẻ bất an.

Cô đe dọa, cầu xin, thậm chí dùng tay chân đấm đá, tất cả đã thủ qua nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Văn Trịnh không hề nhúc nhích.

Trên thực tế, Nguyễn Khánh Linh đấm đá đối với đàn ông mà nói chỉ là khoa chân múa tay một chút, không gây nên chút tổn thương nào.

Ngay giây phút Nguyễn Khánh Linh sắp bị nhét vào trong xe, đột nhiên Hàn Văn Trịnh không biết bị thứ gì đánh trúng, lảo đảo mấy bước, bị ép buông cô gái trong tay xuống.

Trong khoảnh khắc Nguyễn Khánh Linh được thả xuống đất có, cô còn không đứng vững.

Nhưng cô lại lộn nhào chạy về phía ngược lại.

Hàn Văn Trịnh mắng một tiếng, tức giận quay người muốn đuổi theo. Ai ngờ lúc nãy anh ta không thấy một ai trên sườn núi, bây giờ lại có một người đàn ông to lớn.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm.

Hàn Văn Trịnh lập tức phản ứng kịp, vừa rồi chắc chắn là người đàn ông này đạp mình một phát!

Trong nháy mắt, cơn giận của anh ta dâng lên trong lòng.

“Con mẹ nó mày muốn chết sao?”

Hàn Văn Trịnh lớn tiếng mắng một câu, nhanh chóng siết quả đấm đấm tới.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cũng nhìn thấy người tới, cuối cùng sự sợ hãi trong mắt cô cũng tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK