Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1404

Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh cũng cười, trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Cô cũng không ngờ là Phạm Nhật Minh sẽ chu đáo như vậy.

Lát sau, Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh bỗng nhiên hỏi đến chuyện sinh hoạt vợ chồng, hơn nữa sắc mặt còn vô cùng bình tĩnh, cứ như là đang nói chuyện rất bình thường.

Điều này làm cô rất xấu hổ, cũng hết sức khó xử.

Anh vậy mà lại… hỏi bác sĩ như vậy.

Khác với Nguyễn Khánh Linh, bác sĩ đã quen với mấy vấn đề này rồi, nên cô ấy cũng rất bình tĩnh trả lời vấn đề của Phạm Nhật Minh, còn nói rất cặn kẽ…

Nguyễn Khánh Linh ngồi bên cạnh nghe mà mặt đỏ đến mang tai.

Đợi hai người nói xong, Nguyễn Khánh Linh vội vàng kéo Phạm Nhật Minh rời đi.

Cô cũng không muốn để người đàn ông này ở lại nữa, cũng không biết là anh sẽ còn hỏi những chuyện xấu hổ gì nữa.

Sau khi hai người ra khỏi phòng khám xong thì Phạm Nhật Minh đi đến tiệm thuốc mua vitamin B11, anh căn dặn Nguyễn Khánh Linh ở yên tại chỗ chờ, không được đi lung tung.

Đợi Nguyễn Khánh Linh gật đầu, Phạm Nhật Minh mới rời đi.

Nhưng mà sau khi anh vừa đi không lâu thì Nguyễn Khánh Linh đã bị tiếng ồn ào hấp dẫn sự chú ý.

Bởi vì cách đó không xa có chuyện gì đó nên cô đi tới xem thử, xem có chuyện gì.

Không ít người vây xem, còn cầm điện thoại quay video.

Lúc này người phụ nữ đứng ở giữa kia chỉ mặc váy ngủ hai dây màu trắng, tóc dài xõa ra, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt mờ mịt và ngẩn ngơ.

Nhìn cô ta khoảng ba bốn mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta.

Người phụ nữ rất gầy, hơn nữa khuôn mặt lại càng có vẻ yếu đuối hơn.

Cô ta chỉ thấy người khác đang quay chụp mình, có vẻ hơi hoảng hốt nhưng mà lại cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình chạy trốn.

Cô ta run rẩy hỏi: “Mọi người… có thấy chồng tôi không? Không thấy anh ấy đâu… tôi không tìm thấy anh ấy…”

Người phụ nữ ôm lấy cánh tay của mình, vẻ mặt tủi thân.

Nhưng mà khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy người phụ nữ đó thì lại không nhịn được nhíu mày.

Bởi vì cô có thể dễ dàng nhận ra tinh thần của người này có vấn đề, hiện giờ cô ta đang trong trạng thái không tỉnh táo, làm gì có ai bình thường mà lại mặc váy ngủ ra đường, hơn nữa nhìn còn hơi điên dại?

Không chỉ mỗi Nguyễn Khánh Linh có thể nhận ra, tất cả những người bình thường đều có thể nhận ra được.

Nhưng có lẽ vì người phụ nữ này rất xinh đẹp nên lúc này có không ít nam giới cầm điện thoại lên chụp cô ta, ánh mắt hèn mọn.

Người phụ nữ cẩn thận hỏi: “Mọi người… có gặp chồng tôi không? Anh ấy rất đẹp trai… rất tốt.”

Lúc này trong đám đông có người đàn ông bước về phía cô ta, ánh mắt hèn mọn nhìn chằm chằm cánh tay và bắp đùi trắng nõn của người phụ nữ, nói: “Tôi chính là chồng cô, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Sau đó người đàn ông kia bắt lấy tay người phụ nữ muốn kéo cô ta đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK