Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1458

Vừa nghĩ tới chuyện này, ông ta chỉ cảm thấy muốn rơi lệ.

Nhưng Steve vẫn cố gắng nhịn xuống, tay kia giơ về phía Nguyễn Khánh Linh, giọng nói nghiêm túc nhưng cũng rất thương yêu: “Khánh Linh à…, đến đây với bố nào.”

“… Vâng”

Nguyễn Khánh Linh cũng nghẹn ngào, tiến lên nắm chặt bàn tay cắm đầy ống tiêm của bố.

Steve nói: “Khánh Linh, bố giao công ty DR cho con rồi, hai ngày nay có lẽ sẽ có luật sư liên hệ với con đấy. Công ty này là tâm huyết của mẹ con, bà ấy đã từng đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế, cho nên sau khi bố ra đi, chỉ có giao công ty cho con thì trong lòng bố mới yên tâm.”

“Mia, con còn nhỏ, hơn nữa bố biết con không hề hứng thú với phương diện làm ăn này, cho nên bố sẽ để lại nhiều tiền cho con, như vậy được không? Con và chị đều là người mà bố thương yêu nhất trên thế giới này, sau này các con không thể bởi vì tài sản mà xảy ra mâu thuẫn đâu đấy.”

Nghe vậy, Mia không nhịn được khóc lóc: “Bố, bố nói gì thế? Cho dù bố chia hết tất cả tiền cho chị, con cũng sẽ không có ý kiến, con không biết quản lý tài sản nên con tình nguyện để chị nuôi con cả đời.”

Nghe thấy lời này của cô con gái nhỏ, Steve cuối cùng cũng yên tâm.

Cô con gái này từ nhỏ đã được ông ta bảo vệ quá tốt, tâm tư đơn thuần, lúc trước ông ta còn tưởng hai chị em sẽ bởi vì tài sản xảy ra mâu thuẫn, xem ra ông ta suy nghĩ nhiều rồi.

Nguyễn Khánh Linh cũng thế, cô căn bản không quan tâm đến chuyện tiền bạc. Thứ cô muốn nhất bây giờ là có thể sống chung với bố.

Nhưng có lẽ đây đã trở thành chuyện cực kỳ xa xỉ.

Nguyễn Khánh Linh ôm lấy Mia đang khóc đến mức thở không ra hơi, cô cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, nói với bố: “Bố, bố yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em gái thật tốt.”

“Cô… Cô là ai thế…? Tôi không phải bố của cô đâu!”

Steve giống như đột nhiên thay đổi thành người khác, ánh mắt ông ta nhìn hai đứa con gái cũng trở nên vừa lạ lẫm vừa cảnh giác.

Ông ta trực tiếp hất tay hai người ra, hơi hoảng hốt ôm lấy chăn nhìn Nguyễn Khánh Linh và Mia.

Mia đã quen với chuyện này, bố có lúc nói chuyện rất rõ ràng, cũng có lúc không nhận ra ai cả. Mấy lần trước cô ta còn có thể giải thích với bố, nhưng sau rất nhiều lần, cuối cùng cô ta cũng biết làm vậy chỉ phí công, nên không tiếp tục giải thích nữa.

Nhưng trong lòng Mia càng thêm khó chịu.

Trơ mắt nhìn bố xem mình như người xa lạ, có đôi khi tinh thần ổn định hơn sẽ xem cô là người chăm sóc mình, cũng để cô chạm vào. Nhưng bây giờ lại căn bản không cho mình tới gần, thậm chí cực kỳ cảnh giác với các cô.

Nguyễn Khánh Linh còn muốn nói chuyện với Steve, lại bị Mia trầm mặc kéo ra ngoài.

Hai người đi ra ngoài phòng bệnh, Mia thở dài nói: “Vô dụng thôi, bố không nghe đâu, từ sau khi bố nằm viện, chỉ có lúc tỉnh táo mới có thể nói mấy câu với bố thôi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh khiếp sợ, cô cực kỳ khó chịu, nhưng lại không muốn Mia thêm buồn lòng.

Cô ôm lấy Mia, cố gắng mạnh mẽ nở nụ cười nói: “Mia, sau này chị sẽ để ý đến em hơn, có chuyện gì thì cứ nói cho chị biết, được không?”

“Vâng.”

Mấy hôm nay vì chuyện của Steve nên Mia đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nói cho cùng, cô ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, hiện tại chẳng qua chỉ đang cố gắng ép mình hiểu chuyện thật nhanh mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK