Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90

Bọn bắt cóc quy định thời gian vào tối mai, nếu cô không có đủ năm triệu bảng giao ra, Nguyễn Khánh Nga nhất định sẽ bị gϊếŧ chết.

Trong lúc tuyệt vọng, Nguyễn Khánh Linh phải gọi cho Nguyễn Mạnh Cường, Đặng Phượng và Lê Tuấn.

Ngay cả trong điện thoại, Nguyễn Khánh Linh cũng nghe được giọng Đặng Phượng gào thét: “Cô nói cái gì? Khánh Nga bị người ta bắt cóc?”

“Ừ, bọn chúng muốn năm triệu bảng, và phải giao vào tối mai.”

Nguyễn Khánh Linh bổ sung.

Đặng Phượng ở đầu bên kia hít sâu một hơi, suýt nữa thì ngất đi, cũng may Nguyễn Mạnh Cường đỡ bà ta dậy, lúc này mới cau mày trả lời điện thoại nói: “Chúng tôi qua đó ngay đây.”

Nguyễn Mạnh Cường và Đặng Phượng lập tức đặt chuyến bay đến Anh sớm nhất, nhưng đến nơi cũng đã là sáng hôm sau.

Nguyễn Khánh Linh gửi cho họ vị trí của Hamlet.

Lúc này Phạm Nhật Minh đã trở về, hai người cũng đã dùng xong bữa sáng, Nguyễn Khánh Linh đã nói với anh mọi chuyện tối hôm qua, bao gồm cả việc ba mẹ của Nguyễn Khánh Nga sáng nay sẽ đến dây.

Phạm Nhật Minh cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên không hốt hoảng như Nguyễn Khánh Linh.

Anh suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: “Trước mắt cứ chờ mấy người Nguyễn Mạnh Cường đến đã.”

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Khánh Linh, anh lại nói thêm một câu: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có tôi ở đây rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mỉm cười cảm ơn anh.

Lúc này, cửa được mở ra.

Lúc Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngoài cửa phòng khách có hai bóng người xông vào.

Đặng Phượng xông vào trước, khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh lập tức mặt bà ta thể hiện vẻ đầy tức giận và cay nghiệt , chỉ vào mũi cô nguyền rủa: “Đồ khốn kiếp! Nếu không phải tại mày, thì Khánh Nga của tao sẽ không đuổi theo Lê Tuấn đến Anh, sẽ không bị bắt cóc rồi xảy ra chuyện như vậy.“

Nguyễn Khánh Linh bị lời mắng của bà ta làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì trên tay đột nhiên ấm hẳn lên, Phạm Nhật Minh đi tới nắm lấy tay cô.

Khi anh nhìn Đặng Phượng, đôi mắt hằn lên nét băng giá, tựa hồ như muốn xâu xé bà ta.

“Bà là chó sao? Vừa vào đến cửa nhà tôi liền bắt đầu sủa rồi? Nếu bà muốn diễn trò khùng điên thì cút ra ngoài kia mà diễn.”

Bình thường thì Phạm Nhật Minh cũng không thích khi dễ người khác, nhưng lời sỉ nhục vừa rồi của Đặng Phượng đối với Nguyễn Khánh Linh đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.

Nguyễn Mạnh Cường dù sao cũng là một người đàn ông lăn lộn trên thương trường, khi nhìn thấy phong thái nói chuyện của Phạm Nhật Minh, khí thế bức người kia, hoàn toàn khác với tên èo uột trong lời đồn đại.

Vì vậy, trong lòng ông ta run lên, vội vàng tiến đến kéo vợ mình lại: “Bà bình tĩnh trước đi, chuyện này sao có thể là lỗi của Khánh Linh được? Con bé tìm chúng ta đến để giúp đỡ, chứ không phải để được nghe chửi!”

Giọng điệu Nguyễn Mạnh Cường nghiêm túc, như thể ông ta đang thật sự trách mắng vợ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK