như một con sư tử hung dữ đang nhìn chằm
chằm vào con mồi của nó.
Khi nhìn thấy anh muốn nhanh chóng như hổ đói vồ mồi, Nguyễn Khánh Linh đã khéo léo chui ra từ cánh tay của anh, còn nhanh chóng chỉnh lại
áo sơ mi.
“Chờ...Chờ một chút.”
“Em ghét bỏ tôi?”
“Không, không phải, cái đó.”
Đầu óc Nguyễn Khánh Linh hoảng loạn, trên
nguyên tắc mà nói, bây giờ cô đã là vợ hợp pháp
của anh, cần phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Nhưng...bắt cô làm cùng người đàn ông
chung chăn gối chưa bao giờ gặp mặt này, cô
thực sự không làm được.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, cô nói: “Tôi đau bụng. Tôi muốn đi vệ sinh”
Nói xong cô liền quay người chạy vào nhà vệ
sinh, cô muốn trốn trước, vào nhà vệ sinh rồi sẽ
nghĩ cách sau.
Vừa đi được vài bước thì cô nghe thấy giọng
nói lạnh lùng của Phạm Nhật Minh,
“Không muốn kết hôn vậy để tôi bảo quản gia đưa em đi”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đông cứng lại.
Không được, tuyệt đối không thể bị đưa về
nhà.
Cô là hi vọng cuối cùng của nhà họ Nguyễn,
một khi bị đưa về, nhà họ Nguyễn sẽ tiêu luôn.
Nguyễn Khánh Linh rũ tầm mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi lên giường, cẩn thận từng li từng lí dùng cánh tay cứng nhắc ôm lấy eo của Phạm Nhật Minh.
Nước mắt gần như trào ra nhưng cô vẫn cố
gắng nén lại nở một nụ cười.
“Đừng đưa tôi đi, vừa rồi tôi có chút căng
thắng nhưng bây giờ có thể rồi...đều có thể..”
Bàn tay to thô ráp ấm áp của anh che đi mu bàn tay lạnh giá của cô, Nguyễn Khánh Linh nhắm
chặt mắt lại chấp nhận số phận của mình.
Một lúc lâu sau, bàn tay to đó lại đẩy tay cô ra.
Hai tay anh chống xuống giường, ngồi trêи xe
lăn ở bên cạnh, dường như muốn rời đi.
Nguyễn Khánh Linh lại một lần nữa hoảng
loạn, anh không có hứng thú với mình sao? Cô thực sự sẽ bị đuổi về sao? Không được, không thể bị đuổi về, nhất định không được.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đứng dậy nhưng lại không biết dùng cách nào để giữ anh lại, chỉ đành lo lắng đứng trêи đất, xoay ngón tay rất
mạnh.
Phạm Nhật Minh nghiêng mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không thích ép buộc”
nói xong câu đó, anh liền đẩy xe lăn đi rời khỏi
phòng, hơi thở mạnh mẽ kia khiến Nguyễn Khánh
Linh không dám đuổi theo.
Lúc này, đầu óc Nguyễn Khánh Linh trống rỗng, một mình ngồi trong bóng tối, mờ mịt không
biết phải làm sao.
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang
lên, là chú Hùng quản gia nhà họ Phạm.
“Cô Nguyễn, cậu chủ căn dặn đưa cô về, cô yên tâm, nhà họ Phạm sẽ thực hiện lời hứa và cô vẫn là mợ chủ nhà họ Phạm trêи danh nghĩa. Tôi dưới lầu đợi cô”
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cảm xúc lẫn lộn, những gì anh nói là thật sao? Bản thân cô có thể bảo vệ nhà họ Nguyễn mà không cần ở lại nơi đáng sợ này sao?
Trong nháy mắt, cô đối với Phạm Nhật Minh trầm tĩnh kỳ lạ này lại sinh ra thiện cảm.
Sau khi cúp điện thoại, cô lặng im suy nghĩ một chút liền bước xuống lầu.
Chú Hùng đang đứng ở bên cạnh xe cẩn thận mở cửa xe giúp cô.
“Chú Hùng, cháu không muốn rời đi, cháu
xuống chỉ là nói với chú một tiếng. Cháu đã kết hôn rồi, cháu là con dâu nhà họ Phạm, cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi. Thời gian không sớm nữa, chú nghỉ ngơi sớm đi”
Nói xong, cô yên lặng quay người, một lần nữa quay vào trong biệt thự.
Một bên nhận sự giúp đỡ của nhà họ Phạm,
một bên trốn tránh nghĩa vụ của một người làm
vợ, Nguyễn Khánh Linh không thể làm chuyện có
lỗi này.
Trêи cửa sổ sát đất của phòng làm việc tầng
hai, ánh ra khuôn mặt của một người đàn ông
hoàn hảo, đôi mắt anh sâu, khuôn mặt lạnh lùng và cơ thể lộ ra sự cao quý và kiêu ngạo từ chối người khác ngoài nghìn dặm.
Phạm Nhật Minh nhìn cảnh tượng dưới lầu khẽ nheo mắt, nếu người phụ ngữ này đã đạt được mục đích cứu vãn nhà họ Nguyễn rồi tại sao
còn không đi?
Lẽ nào cô ấy gả qua đây là có mục đích khác?
Tiếng gõ cửa vang lên, chú Hùng bước vào.
“Cậu chủ, cô Nguyễn không lên xe.”
“Thấy rồi” Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm
màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, sắc mặt
trầm như nước.
Chú Hùng ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cậu chủ, tôi thấy cô ấy là một cô gái đơn thuần, không giống như những cô gái kiêu căng ngạo mạn kia. Có thể là do những lời đồn đại ở
bên ngoại khiến cô ấy sợ mới không dám lại gần
cậu chủ.”
“Chú...thực sự cảm thấy cô ấy nhát gan sao?”
Phạm Nhật Minh lạnh lùng hỏi.
Anh biết rất rõ những lời đồn đoán về anh ở
bên ngoài như thế nào, cô dám gả vào nhà anh thì
tuyệt đối cô không phải là người nhát gan.
“Vậy...có cần giữ cô Nguyễn lại không?”
Phạm Nhật Minh cầm ly rượu trong tay lắc nhẹ, như đang đăm chiêu.
Một lúc sau, anh mới nói: “Cô ấy đã không đi thì để cô ấy thử xem, chú Hùng đi ngủ đi không cần lo cho tôi”
Chú Hùng mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Cậu chủ từ sau vụ tai nạn vẫn luôn buồn bực
không vui, ông ta vẫn luôn cảm thấy đau lòng với cậu chủ.
Chú Hùng âm thầm giúp Phạm Nhật Minh
đắp chăn lên đùi, lúc đang định rời phòng làm
việc, Phạm Nhật Minh đột nhiên gọi ông ta lại: “Chú Hùng, lúc đi chú tiện thể khóa thang máy lại”
Chú Hùng sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Cậu chủ, khóa thang máy, vậy ngày mai cậu xuống lầu như thế nào?”
Phạm Nhật Minh cong môi: “Không phải bây giờ trong nhà có một cây năng chống hình người sao?”