Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1477

Vẻ mặt của Chu Hàng có hơi khó xử, nhưng mà vẫn nói ra: “Tôi cũng vừa nói đó, biểu hiện của cô làm giám đốc Tương ghi hận trong lòng, không chừng sẽ dùng bằng cấp của cô để kích động ban giám đốc, làm ra chuyện gây bất lợi cho cô.”

Dù sao thì Nguyễn Khánh Linh cũng học chuyên ngành văn học, hoàn toàn không hề liên quan gì đến chuyện điều hành công ty.

Nghe thế tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Không ngờ là hai người kia thật sự có lòng hại người, cô chỉ vừa mới tiếp quản công ty mà đã gặp cửa ải khó khăn như vậy rồi.

Cô rất lo lắng nhưng mà lúc này cũng không còn đường lui nữa.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh khó tránh khỏi phiền muộn.

Nhưng mà cô vẫn cảm ơn Chu Hàng: “Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Chu Hàng cười nói: “Không cần khách sáo, những chuyện này là tôi nên làm, trước đó ông chủ đã dặn dò tôi, sau này nhất định phải chăm sóc cô thật tốt, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một luật sư, cũng chỉ làm được mấy chuyện này thôi.”

“Vậy nên sau này cô chủ có chuyện gì không hiểu đều có thể hỏi tôi.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn gương mặt chân thành của Chu Hàng, trong lòng cô cuối cùng cũng thấy ấm áp hơn một chút.

Hóa ra vì bố mình nên Chu Hàng mới nhắc nhở và giúp cô như vậy.

Chu Hàng đưa Nguyễn Khánh Linh về đến cửa bệnh viện, lúc này hai người mới tạm biệt nhau, Chu Hàng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta gọi Nguyễn Khánh Linh lại, nói: “Đúng rồi, cô chủ, tôi vẫn quên nói với cô một chuyện.”

“Giám đốc Tưởng còn có một trợ lý khác là Amber, hôm nay cậu ta có việc nên không thể đến được, tên nhóc này rất được, thành thật trầm ổn, cậu ta lớn hơn cô năm tuổi, đến lúc đó nếu như cô không thể liên lạc được với tôi thì tìm cậu ta cũng được.”

Nói xong Chu Hàng đưa số điện thoại của Amber cho Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh lại nói cảm ơn, sau đó hai người tách nhau ra.

Từ đây vẫn cách phòng bệnh của Phạm Nhật Minh còn một đoạn đường.

Cô vừa đi vừa nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra.

Nét mặt của Tưởng Vinh Hoa, còn cả gương mặt của Vân Nhã Phương, còn cả những lời mà hai người bọn họ nói, ngụ ý trong lời nói đó, sau khi cô nghe được lời nhắc nhở của Chu Hàng thì bỗng nhiên đã hiểu ra.

Tưởng Vinh Hoa muốn lên chức nên mới không muốn tiết lộ tin tức nội bộ cho mình.

Hai người bọn họ nhất định đã xem mình là người trong cuộc rồi.

Bọn họ không cảm thấy mình quan trọng, không những vậy cho dù sau này mình có đến công ty thì những đồng nghiệp và những nhân viên kỳ cựu trong công ty chắc chắn cũng không đánh giá cao mình.

Trừ khi cô thật sự dựa vào năng lực của mình để tạo ra sự thay đổi, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ mãi mãi có thành kiến với mình.

Nguyễn Khánh Linh âm thầm hạ quyết tâm sẽ không nói chuyện này cho Phạm Nhật Minh biết.

Lúc này cô phải dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi, cho dù cần Phạm Nhật Minh giúp một tay cũng không thể giúp những chuyện lớn, cô cần phải tự lực cánh sinh.

Đi đến phòng của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh chấn chỉnh lại tâm trạng, khi cô đẩy cửa vào thì trên mặt đã nở nụ cười rất tươi.

“Em về rồi.” Nguyễn Khánh Linh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK