Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429

Thế nhưng, Nguyễn Khánh Linh lại không chút suy nghĩ, cô căn bản không dễ dàng bị lừa bởi chiêu này của anh.

Thẳng thừng từ chối: “Không được, hiện tại đã quá muộn rồi, em muốn đi ngủ, nếu như anh ngủ không được thì anh có thể ra phòng khách, em có pha một bình trà an thần.”

Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ đến cả trà an thần cũng đã chuẩn bị xong rồi, quả thật anh không ngờ được Nguyễn Khánh Linh lại có bộ mặt chu đáo đến như vậy, nhất thời cũng không biết nói gì.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh kéo chăn lên trên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất nghiêm túc nhìn về phía Phạm Nhật Minh.

Nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến khi Phạm Nhật Minh nói muốn ngủ cùng với cô vào hai ngày trước, người đàn ông đó cứ luôn thừa cơ hội lợi dụng cô, còn luôn thích trêu ghẹo cô nữa.

Đêm đó Nguyễn Khánh Linh không suy nghĩ cặn kẽ, còn luôn cho rằng đây thật sự là do mình suy nghĩ nhiều thôi, nhưng khi quay đầu lại liền cảm thấy có gì đó không ổn, đêm hôm đó Phạm Nhật Minh căn bản không giống với anh của thường ngày chút nào.

Khẳng định là anh giả vờ.

Anh chính là muốn đến để trêu ghẹo mình, sau đó nhìn bộ dạng xấu hổ và ngượng ngùng của mình.

Từ khi Nguyễn Khánh Linh hiểu ra điều này, bắt đầu từ ngày hôm sau, trà cô pha đã trở thành trà an thần, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định không được để Phạm Nhật Minh vào phòng mình nữa, quả thực là dẫn sói vào phòng mà.

“Không được thương lượng sao?”

Giọng nói của Phạm Nhật Minh lại vang lên lần nữa, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh, khiến nhịp tim cô tăng nhanh hơn một chút, cô vội vàng đè nén sự khác thường trong lòng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đó ở trên giường, nghiêm nghị mà ngay ngắn nói: “Không được thương lượng, anh mau trở về ngủ đi.”

Cô nhìn anh, trên mặt cô dường như còn hiện lên mấy chữ.

Anh quấy rầy đến giấc ngủ của em rồi.

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhật Minh bị người ta đuổi ra ngoài, bỗng thấy dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh, anh lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy cô rất ngây thơ và đáng yêu,    còn mang theo nét hồn nhiên mà ở tuổi của cô nên có.

Khóe miệng của anh cũng không nhịn được nở một nụ cười, sau khi nói lời chúc ngủ ngon, anh liền xoay người rời đi.

Tuy nhiên, sau khi người đàn ông rời đi, ngược lại đến Nguyễn Khánh Linh bị mất ngủ.

Rõ ràng là trước đó cô vẫn còn rất buồn ngủ cơ mà.

Nguyễn Khánh Linh ở trên giường lật qua lật lại, nhưng cũng không sao ngủ được.

Trong đầu cô vẫn luôn hiện lên nụ cười trên khóe miệng của Phạm Nhật Minh, khi anh đi ra ngoài lúc nãy.

Cô rất hiếm khi được nhìn thấy Phạm Nhật Minh cười, đặc biệt là khi hai người mới quen biết nhau, lúc đó anh gần như chính là một khúc gỗ lạnh lùng, cho dù cô có bày tỏ lòng tốt với anh như thế nào, thì biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn không hề thay đổi.

Nhưng bây giờ…

Tất nhiên là Nguyễn Khánh Linh có chú ý tới người đàn ông hình như càng ngày càng thích cười, tuy rằng không phải là nụ cười có độ cong rất lớn, nhưng cũng khiến cho con tim của Nguyễn Khánh Linh đập loạn không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK