Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1875

“Chồng à, em sai rồi… Em, em không cần anh trai, em chỉ cần có anh là đủ rồi.”

Cô nhẹ nhàng làm nũng, sau đó chủ động chui vào trong vòng tay của Phạm Nhật Minh, cọ vào lồng ngực của người đàn ông, cất tiếng nói đầy nịnh nọt.

Thế nhưng, lần này Phạm Nhật Minh lại không trúng chiêu này của cô như thường ngày.

Anh nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt có chút thâm thúy, khiến cô nhất thời không đoán được anh đang suy nghĩ gì.

“Anh… có giận không?”

Nguyễn Khánh Linh không biết nên nói gì nữa, cô đành phải lén lút nhìn Phạm Nhật Minh, giọng điệu giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, hết sức rụt rè cẩn thận.

Thực ra Phạm Nhật Minh cũng đang kiềm chế bản thân để không bị mềm lòng trước vẻ ngoài nhỏ bé đáng thương của cô.

Anh cố tình nghiêm túc gật đầu.

Đúng thật, người phụ nữ vừa nhìn thấy anh gật đầu, dáng vẻ nhỏ bé của cô càng thêm hoảng sợ, cô căng thẳng lo lắng mà kéo lấy tay anh, nhưng Phạm Nhật Minh lại lặng lẽ tránh đi, mà lúc này cô chủ động ôm lấy người đàn ông, anh cũng không ôm lại cô giống như mọi khi, mà hai tay lại buông bên cạnh người.

Nguyễn Khánh Linh bĩu bĩu môi, khóe môi của cô hơi trĩu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, bộ dạng giống như không có ai yêu thương cô hết.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô như vậy, anh thực sự không nhịn được, liền bóp nắn lấy cằm cô, để cô ngẩng mặt lên nhìn anh, sự buồn bã trong mắt Nguyễn Khánh Linh vẫn còn chưa kịp phai nhạt, thế nhưng, cô cũng không muốn che giấu, chỉ muốn khiến cho Phạm Nhật Minh mềm lòng.

Cô không muốn anh tức giận.

Phạm Nhật Minh bình tĩnh lại cảm xúc, lúc này mới nhịn lại một lần nữa, anh vẫn gồng cứng mặt, nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi nói: “Muốn anh không tức giận cũng được thôi, em phải đồng ý với anh một chuyện.”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy vậy, ánh mắt cô lóe lên, cô luôn cảm thấy yêu cầu của anh rất rộng, đồng ý một chuyện, với tính cách bình thường của Phạm Nhật Minh, cô vô thức cảm thấy điều kiện này không thể dễ dàng đồng ý được.

Nếu không, nhỡ đâu có khi cô còn phải “chịu mệt” đó!

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh cũng không trực tiếp từ chối, mà thay vào đó là cô làm nũng, nhẹ nhàng nói: “Chồng à, anh không thể không tức giận được à? Em xin lỗi có được không?”

Phạm Nhật Minh nhìn cô, nói từng chữ một cách rõ ràng: “Không được.”

Ai bảo cô luôn chú ý đến những người đàn ông không liên quan, anh phải để cô nhóc này nhớ kỹ bài học này mới được.

Nguyễn Khánh Linh lại cúi gằm mặt xuống, cô không còn cách nào khác đành phải yếu ớt đáp: “Vậy thì được rồi, em đồng ý với anh.”

Phạm Nhật Minh nhì vẻ mặt tráng sĩ liều chết này cả cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc của anh thả lỏng hơn một chút, nhìn xuống cô, anh cúi đầu, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu.

Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh liền nghe thấy người đàn ông nói: “Gọi anh một tiếng anh trai tốt thì anh sẽ tha cho em.”

“Cái, cái gì?”

Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh nghe vậy còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng khi cô phát hiện người đàn ông đang nhìn cô với nụ cười trên miệng, cô hiểu rằng anh lại ghen với Lãnh Hàn Vũ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK