Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581

Hà Thanh trong lúc nhất thời không biết nên có cảm thụ gì.

Bởi vì người đàn ông cứu được cô ta, đã từng dùng trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản cô ta gặp mặt Phạm Nhật Minh.

Hà Thanh kinh ngạc nhìn anh ấy, cũng không biết nên nói cái gì.

Lúc này, Trung Huy cong cong bờ môi, hỏi: “Tôi cứu cô, cô Thanh đây chẳng lẽ không nên nói tiếng cám ơn à?”

Ánh mắt của Hà Thanh có chút phức tạp, bởi vì vừa rồi lúc mấy tên côn đồ kia đến gần, cô ta nhất thời chân trượt, té lăn trên đất, hiện tại ngửa mặt lên nhìn Trung Huy, cô ta đột nhiên cảm thấy mình giống như sâu bọ nhỏ bé không đáng kể trước mặt anh ấy.

“… Cảm ơn.”

Cuối cùng, Hà Thanh vẫn nói lời cảm ơn.

Trung Huy gật đầu, cuối cùng đưa tay kéo cô ta từ dưới đất lên.

Sức lực của anh ấy rất lớn, sau khi Hà Thanh bị anh ta kéo lên, dưới chân còn có chút không ổn định, kém chút nữa lại ngã xuống, may mà Trung Huy chăm chú bắt lấy cổ tay của cô ta.

Đợi đến sau khi cô ta đứng vững gót chân, Trung Huy rất nhanh buông tay ra.

“Đi thôi.”

Người đàn ông mở miệng.

Hà Thanh không nói lời nào đi theo sau lưng anh ấy, lúc đi qua chỗ bọn côn đồ, bọn họ hình như rất sợ Trung Huy, thậm chí còn bò sang bên cạnh, để trống một con đường cho bọn họ đi.

Hà Thanh nhìn xem, trong lòng không biết nên cảm thấy như nào.

Hai người đi đến đường lớn rộng rãi, Trung Huy đột nhiên hỏi: “Quần áo trên người cô làm sao đấy?”

Hà Thanh quanh co một hồi, cô ta không có khả năng nói rằng bởi vì muốn đi bỏ thuốc với ông chủ của anh ta chứ?

Cuối cùng, cô ta dứt khoát không nói gì.

Nhưng rất nhanh, Trung Huy ung dung mà nói ra một câu: “Hôm nay người đưa thức ăn ngoài là cô nhỉ?”

Nghe vậy thì Hà Thanh khẽ giật mình, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà Trung Huy đã nhìn ra.

Giọng nói của cô ta có chút run rẩy: “Làm sao… Làm sao anh lại biết?”

Trung Huy không nói chuyện.

Rất nhanh, Hà Thanh thử thăm dò hỏi: “Vậy… Vậy anh nói cho Phạm Nhật Minh biết chưa?”

Trung Huy tiếp tục yên lặng, anh ấy quay đầu nhìn cô ta một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Trông thấy anh ấy lắc đầu, lúc này Hà Thanh mới thở dài một hơi. Cũng may Phạm Nhật Minh vẫn chưa biết, nếu anh biết, chắc chắn sẽ đến tìm cô ta tính sổ…

Chỉ có điều, Hà Thanh lại hơi nghi ngờ hỏi: “Vậy thứ mà anh lấy được, anh đã vứt rồi ư?”

Bỏ thuốc ở trong đó, cô ta phải bỏ ra giá tiền rất lớn, cô ta đã mua được nó từ một người bạn làm ngành y dược. Thuốc này như nước, bỏ vào đồ ăn không mùi không vị, không thể nhìn ra được gì từ vẻ bề ngoài.

Vả lại tác dụng của loại thuốc này sẽ không phát tác nhanh, ít nhất sau mười phút mới bắt đầu phát tác từng chút một. Hơn nữa thời gian trôi qua càng dài, tác dụng thuốc sẽ càng rõ lộ ra, có thể kéo dài đến hai mươi bốn tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK