Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1341

Cô cảm thấy Phạm Nhật Minh hình như là có chuyện gì đó gạt cô, hơn nữa, anh còn rất quan tâm Tử Ngưng gì đó, lúc ấy trong lòng cô rất khó chịu, bây giờ nghĩ đến, thì ra, bọn họ lúc ấy đang nói chính là chuyện này.

Nguyễn Khánh Linh trong nháy mắt cảm thấy, chính mình lúc ấy ghen tuông vớ vẩn.

Cô hỏi: “Vậy thì lần trước người tập kích chúng ta trên núi, có phải cũng là người năm đó hại bác trai bác gái phái tới?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh không có gật đầu, nhưng anh cũng không có phủ nhận, chỉ nói: “Anh còn đang cho người điều tra, nhưng, kết quả chắc chắn đến tám chín mươi phần trăm rồi.”

“Nguyễn Khánh Linh còn muốn nói chút gì đó, người đàn ông lại kéo nàng vào lòng một lần nữa, anh cũng không biết là thở dài hay là bất đắc dĩ, nói: “Khánh Linh, sở dĩ anh nói chuyện này với em, không chỉ là bởi vì do em hỏi.”

“Mà càng bởi vì anh muốn em tự bảo vệ tốt cho mình, nếu hung thủ năm đó bây giờ lại ra tay, như vậy không có khả năng chỉ là nhằm vào một mình anh, em là người thân thiết nhất của anh, cho nên, em càng phải bảo vệ tốt cho em, nếu lúc anh không ở đây, em muốn đi ra ngoài, tốt nhất e hay để vệ sĩ trong nhà đi ra ngoài cùng em, như vậy anh cũng yên tâm.”

Nói xong, người đàn ông dựa đầu vào đầu cô, giọng nói trầm thấp, lại phảng phất mang theo tình cảm khắc cốt.

Anh chậm rãi nói: “Anh tuyệt đối không thể mất đi, chính là em.”

Nguyễn Khánh Linh lông mi run lên, trong lòng cô tràn đầy cảm động nói không nên lời.

Cô chủ động ôm cổ người đàn ông, hôn nhẹ trên cằm anh một nụ hôn, chọc đến cả người Phạm Nhật Minh cả người đều tê rần, anh bỗng nhiên lật người phụ nữ đè ở dưới thân, đôi mắt cực nóng bỏng mà nhìn cô, nói: “Đầu không đau chứ?”

“… Ư.”

Phạm Nhật Minh căn bản không có cho Nguyễn Khánh Linh cơ hội trả lời, anh trực tiếp dùng môi phủ lên bờ môi của người phụ nữ, lưu luyến vuốt ve.

Ngày hôm sau, Lãnh Nhược Giai gọi điện thoại thông báo cho Nguyễn Khánh Linh địa điểm và thời gian thi đấu.

Sắp xếp vào hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng chính là ngày mai, thi đấu ở trường đua ngựa.

Nguyễn Khánh Linh vốn đang rất phản cảm loại xuất đầu lộ diện thi đấu này, nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không có cách nào khác, cũng chỉ đành đồng ý.

Phạm Nhật Minh hiển nhiên cũng biết được tin tức này.

Thi đấu cùng ngày, Nguyễn Khánh Linh và Lãnh Nhược Giai đứng ở trung tâm trường đua ngựa, nơi này đã được sắp xếp, một sân khấu lớn nằm trên mặt cỏ, chính là vì thuận tiện dùng trong thi đấu.

Nguyễn Khánh Linh mặc một bộ váy trắng, khiến làn da trắng nõn của cô dưới ánh mặt trời như bừng sáng lên, khuôn mặt nhỏ thanh tú sáng sủa, mặt mũi không nhuốm chút bụi trần, cô cứ đứng như vậy ở chỗ đó, tươi mát thoát tục, sạch sẽ đến có chút không giống như là người của thế giới này.

Lãnh Nhược Giai vẫn luôn theo đuổi phong cách chị đại, giờ phút này cột cao mái tóc xoăn trên đỉnh đầu, trên mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp, vẻ mặt xinh đẹp hào hùng, mang lại khí thế mạnh mẽ.

Hai người phụ nữ, một cao một thấp, một mạnh mẽ một mềm yếu, một xinh đẹp một tươi mát, mỗi người mỗi vẻ, khiến các phóng viên truyền thông trong khán đài đều được mở rộng tầm mắt.

Trước khi cuộc thi đấu chưa bắt đầu, tất nhiên bọn họ trao đổi sôi nổi về giá trị sắc đẹp của hai người phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK