Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846

Cô có chút không biết phải làm sao, ngây ngốc mà nhìn về phía Phạm Nhật Minh, dùng ánh mắt cầu xin ý kiến anh xem phải làm như thế nào.

Lúc này, người đàn ông nhìn thấy mấy người phụ nữ, sau khi xác định họ là thật lòng thích Nguyễn Khánh Linh, anh cũng không có ngăn lại, buông thắt lưng Nguyễn Khánh Linh ra, nói nhỏ bên tai cô: “Không sao đâu, chúng với mấy người đó mấy tấm ảnh là được rồi.”

Dứt lời, người đàn ông liền lùi về sau hai bước, để lại chỗ cho bọn họ chụp ảnh.

Có lời nói của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh cũng dần dần yên tâm, cô cười với mấy người đó rồi gật đầu, nói: “Được”

Mấy người vừa nghe thấy Nguyễn Khánh Linh đồng ý, trong nháy mắt liền vô cùng vui vẻ.

Có mấy người đó làm tiền lệ, lòng can đảm của những người khác cùng lớn rồi, liên tục mà đi đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh, chuẩn bị chụp ảnh với cô.

Đương nhiên, trong đó không chỉ có con gái, mà có cả con trai.

Nhìn thấy bọn họ chụp ảnh với người phụ nữ của mình, mặc dù trong lòng Phạm Nhật Minh không vui, nhưng cố chịu đựng mà không tiến lên phía trước.

Nguyễn Khánh Linh tươi cười thân mật, không hề có chút dáng vẻ người nổi tiếng kiêu ngạo nào, tao nhã khéo léo.

Rất nhanh đã chiếm được sự tôn trọng và yêu thích của các fan.

Khó lắm mới chụp xong ảnh với các fan.

Nguyễn Khánh Linh mệt đến nỗi phải dựa vào lòng người đàn ông, nhẹ giọng cảm khái: “Hóa ta làm người nổi tiếng cũng mệt như vậy.”

Phạm Nhật Minh nghe thấy lời của cô nhóc, nở nụ cười, xoa xoa vai cho cô, cười đùa: “Nhiều người thích em như vậy, anh rất áp lực đấy.”

Nguyễn Khánh Linh nương theo lời anh, dày mặt mà cười nói: “Vậy anh phải đối tốt với em hơn một chút rồi, nếu không cẩn thận em chạy với fan đấy.”

Cô vừa nói lời này xong, liền dồn sức mà ăn một “hạt dẻ”.

“Cô nhóc vong ơn bội nghĩa, anh chưa đối xử đủ tốt với em sao? Hử?”

Phạm Nhật Minh xoa xoa mặt cô, ra vẻ hung dữ mà nói.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh cười hắc hắc hai tiếng, vòng tay qua lưng người đàn ông, cọ cọ, dịu dàng mà nói: “Ây da, em nói đùa thôi mà.”

“Này thì còn được.”

Lúc này Phạm Nhật Minh mới ngừng dày vò mặt cô.

Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Anh bảo em qua đây có chuyện gì không?”

Phạm Nhật Minh nghiêm túc mà nói: “Không có gì, chỉ là nhớ em, muốn gặp em.”

“…”

Xì, cô còn tưởng anh có chuyện gì cơ, nếu không cô mới lười đi đến đây một chuyến.

Nhưng mà, những suy nghĩ đó, Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ có thể lén lút nghĩ trong lòng, đương nhiên không dám nói ra.

Lúc này, có một người đàn ông đi đến, anh ta nhìn hai người đang ôm lấy nhau, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Anh Phạm, tôi có chút chuyện làm ăn, muốn nói chuyện với anh có được không?”

Vừa nghe đến đây, Nguyễn Khánh Linh liền vội vàng đi ra khỏi vòng tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK