Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597

Nguyễn Khánh Linh quấn quýt một lúc lâu, mới gọi Phạm Nhật Minh đi vào.

“Em không với tới dây khóa kéo ở phía sau lưng váy… Anh có thể giúp em một chút không? Hoặc là, tìm người tới giúp em cũng được nữa…”

Gò má của Nguyễn Khánh Linh hơi ửng đỏ lên, nói.

Phạm Nhật Minh không chớp mắt, nhìn thẳng vào Nguyễn Khánh Linh một hồi, sau đó mới chậm rãi chuyển tầm mắt lên trên người của cô, bởi vì Nguyễn Khánh Linh cần sự hỗ trợ của anh, cho nên cô đứng đưa lưng về phía anh.

Hôm nay Nguyễn Khánh Linh mặc một chiếc đầm lụa dài, vừa mỏng manh lại vừa có thể ôm trọn lấy những đường cong trên thân người của cô.

Phía dưới cái eo thon chính là cánh hông hình con bướm.

Màu sắc nơi đáy mắt của Phạm Nhật Minh trở nên sâu hơn trong nháy mắt, sau đó anh đưa tay ra, nắm lấy dây khóa kéo trên chiếc váy, khẽ kéo từng chút từng chút một xuống, mà cùng lúc đó, da thịt trắng như tuyết, mềm mịn giống như mỡ đông của Nguyễn Khánh Linh cũng như ẩn như hiện.

Cục xương Adam ở cổ họng của Phạm Nhật Minh chợt siết lại, dùng sức lăn từ trên xuống dưới một chút.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe được động tĩnh từ phía sau lưng, cô cũng có một chút căng thẳng nho nhỏ, cho nên cô vội vàng xoay người lại, sau đó lắp bắp nói với Phạm Nhật Minh: “Được rồi… Được rồi, có thể… Tiếp theo em tự có thể… Làm được, anh đi ra ngoài đi…”

“Anh giúp em.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đủ để thiêu đốt nhiệt độ ở trên mặt của Nguyễn Khánh Linh.

Còn không kịp đợi chờ Nguyễn Khánh Linh lên tiếng từ chối, ngang hông của cô đã có nhiều thêm một đôi bàn tay, sau đó cô lập tức bị ôm lên bồn rửa tay, Phạm Nhật Minh tiến sát lại quá gần cô, hơi thở nóng bỏng đều thổi đến từng đợt ở trên bả vai của Nguyễn Khánh Linh.

Phạm Nhật Minh nhìn Nguyễn Khánh Linh thật sâu, sau đó cúi đầu, tiếp tục kéo dây khóa kéo trên váy của cô xuống đến phía bên eo bên kia, vì vậy, Nguyễn Khánh Linh có cảm giác, váy ở trên nửa người trên của cô đã bị nới lỏng thùng thình đến mức có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.

Nguyễn Khánh Linh hoảng hốt lo sợ, vội vàng dùng tay che, không để cho váy rơi xuống.

Nhưng mà, bàn tay to lớn của Phạm Nhật Minh lại phủ lên trên tay của Nguyễn Khánh Linh, sau đó bất ngờ kéo tay của cô ra, theo sự rời đi của tay cô, quần áo trên bả vai ở nửa vai bên phải của người phụ nữ cũng lập tức tuột xuống, để lộ ra xương vai gầy nhom nhưng lại khéo léo và tinh tế, còn có một mảng lớn da thịt trắng như tuyết ở trước ngực cũng bại lộ ở trong không khí.

Mặt của Nguyễn Khánh Linh lập tức đỏ như nhỏ máu.

Nhưng cố tình sao ngay đúng thời khắc này, ánh mắt của Phạm Nhật Minh lại cứ nhìn thẳng không rời vào mảnh da thịt trắng như tuyết đang phơi bày ra kia của Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh đưa tay ra, muốn ngăn che ánh mắt của Phạm Nhật Minh: “Không nên nhìn.”

Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh nho nhỏ, rất mềm mại và dịu dàng, lại kèm theo cả chút nũng nịu cùng thẹn thùng, khiến cho màu sắc trong con ngươi của Phạm Nhật Minh càng sâu hơn.

Cuối cùng Phạm Nhật Minh ngước mắt lên nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, sau đó hai tròng mắt híp lại, nói: “Ngày hôm nay em không nghe lời như vậy, em nói xem anh nên trừng phạt em như thế nào? Hửm?”

Mặc dù trong miệng của Phạm Nhật Minh vừa nói muốn trừng phạt Nguyễn Khánh Linh, nhưng mà hành động tiếp theo mà anh làm lại khiến cho cả người của Nguyễn Khánh Linh khẽ run lên.

Người đàn ông cúi đầu xuống, há miệng cắn lên trên bả vai của Nguyễn Khánh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK