Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Nhật Minh thả nghịch điện thoại, chứ không trả lời.

Như vậy mới thú vị.

Nguyễn Khánh Linh không thể chờ đợi được câu trả lời của người đó, cô cảm thấy thật là kì lạ, nhưng cô cũng không còn cách nào.

Thế là, cô mở Zalo, vốn dĩ ban đầu cô chỉ nghĩ muốn thêm Zalo bằng số điện thoại này, nhưng ai ngờ đã thêm rồi.

Nhìn khung đối thoại nhảy ra, Nguyễn Khánh Linh có chút ngơ ngẩn. Có nhiều lần nhập tin nhắn rồi lại xóa.

Cuối cùng, mới gửi xong một tin nhắn đi, cộng với vẻ mặt tươi cười.

Phía bên kia vẫn chưa có hồi âm, nhưng lần này, Nguyễn Khánh Linh cũng không vướng bận việc hồi âm của anh ta, chắc là người ta còn có việc phải làm, sau khi xem xong tin nhắn không có thời gian trả lời?

Nguyễn Khánh Linh cúi đầu, ngón tay linh hoạt ấn trêи bàn phim, sau đó lại thốt ra một câu.

Câu hỏi trước tiên là về thân thể của anh ta, còn có nguyên nhân mà anh ta giúp đỡ cô, cuối cùng biểu thị sự cảm kϊƈɦ, cùng với muốn bảo đáp cho anh ta.

Trêи đời không có bữa cơm nào miễn phí, điều này Nguyễn

Khánh Linh tất nhiên vẫn biết rõ. Người này đã chọn giúp cô, vậy khẳng định không phải vô duyên vô cớ.

Cô nhìn vào cuộc trò chuyện trêи hội thoại, đối phương vẫn như cũ không có một chút hồi âm, cô thở dài, rồi bỏ điện thoại xuống.

Trong lòng tự hỏi, cái người thần bí này rút cuộc là ai? Từ chối để lộ danh tính, lại không muốn có bảo đáp. Ngay khi Nguyễn Khánh Linh sắp về nhà, điện thoại của cô kêu lên một tiếng, cô liền lập tức lấy điện thoại ra xem, chính là người cai người thân bị gửi tin nhắn cho cô. "Lấy thân báo đáp?"

Nhìn bốn chữ trêи màn hình, Nguyễn Khánh Linh bị giật mình rồi, vội vàng gõ chữ giải thích. “Không được, tôi kết hôn rồi, yêu cầu khác thì có thể "

Lúc này người thân bị trả lời rất nhanh, “Không quan trọng, tiện tay thôi.”

Nguyễn Khánh Linh xem hai từ "tiện tay” này, mà đơ ra.

Thân phận của người đàn ông thần bí này, càng ngày càng cảm thấy kì quái, rốt cuộc là nguyên nhân gì, mà anh ta có thể giúp đỡ mà không cần hồi báo gì từ cô nhỉ, hơn nữa còn giúp đỡ rất nhiều?

Dường như hàng trăm triệu đối với anh ta chỉ là vài đồng bạc lẻ.

Nguyễn Khánh Linh một lần nữa nhớ lại những bạn bè của mình, ai sẽ rộng rãi như vậy? ai từng được cô giúp đỡ qua? Phải nói rằng cô giúp đỡ nhiều nhất là

Nguyễn Khánh Linh vuốt vuốt mũi, cô giúp đỡ nhiều nhất là những người ăn xin trêи đường, không lẽ một trong số họ đột nhiên phát tài, sau đó ngầm bảo đáp cô?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy thật buồn cười.

Nếu đúng như vậy, chẳng phải cô gặp vận trúng giải trăm vạn rồi sao?

Nguyễn Khánh Linh một lần nữa kết nối vào vòng bạn bè của người thân bí, vốn dĩ muốn từ đó tìm ra manh mối, nhưng không ngờ rằng vòng bạn bè của anh ta trống không, chẳng có cái gì, y hệt như con người anh ta vậy.

Trống trái mà thần bí,

Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng từ bỏ, khi xe gần đến nhà, cô yêu cầu tài xế dừng xe, đến gần một cái siêu thị thì xuống.

Cô chuẩn bị mua một chút thức ăn, về nấu cơm cho Phạm Nhật Minh. khi Nguyễn Khánh Linh về tới nhà, hai tay cầm túi, vừa đúng lúc Phạm Nhật Minh đang ở phòng khách, anh ta cau mày bước tới đón lấy. "Sao mua nhiều thức ăn thế? Em xách nổi à?”

Trong nhà không có người giúp việc, nên bình thường mua thức ăn nấu cơm, đều cần Nguyễn Khánh Linh tự thân vận động.

Trước kia Phạm Nhật Minh còn cảm thấy không sao cả, nhưng khi anh ta thật sự nhìn thấy cô gái này xách túi, trêи mũi đổ mồ hôi, lại cảm thấy khó chịu.

Lúc ăn cơm, Phạm Nhật Minh đột nhiên mở miệng: "Tôi sẽ mướn một người giúp việc” "Ha"

Nguyễn Khánh Linh nghe ra ý của anh, chỉ gật nhẹ đầu Phạm Nhật Minh nhìn nhìn cô, "Em sau này không cần ra ngoài mua đồ ăn nữa, cả chuyện làm cơm nữa, đều để họ làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK