Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1440

Lâm Đỗ Nhã nghe được câu này của người đàn ông, trong mắt hiện lên vẻ mất hứng, cô ta cũng không thèm đoái hoài gì đến cái bụng đang biểu tình của mình, trực tiếp đặt đũa lên bàn, trầm mặt hỏi: “Sao? Trong mắt anh thì Lâm Đỗ Nhã tôi là một người kiêu căng vậy sao?”

“Không phải…”

Nói thật thì Trung Huy cũng không hiểu tại sao Lâm Đỗ Nhã lại nói như vậy.

Cô ta gọi mình đến không phải là để mình chăm sóc cô ta, nấu cơm cho cô ta ăn sao?

Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện kiêu căng?

Một giây sau, Lâm Đỗ Nhã tiếp tục nói: “Vậy tại sao anh không muốn ngồi ăn cùng tôi? Tôi gọi anh đến nấu cơm là muốn hai chúng ta ăn chung, không phải là muốn anh nhìn tôi ăn.”

“Chuyện này…”

Trung Huy chần chừ nói.

Trước đó anh ấy chưa từng cùng ăn cơm riêng với phụ nữ, trừ mẹ anh ấy ra.

Vậy nên bây giờ nếu ngồi xuống ăn cơm với Lâm Đỗ Nhã thì anh… sẽ có cảm giác kỳ lạ.

Lâm Đỗ Nhã thấy anh ấy vẫn đang chần chừ.

Cô ta càng tức giận, cầm chén đẩy ra, dịu dàng nói: “Nếu anh không ăn thì tôi cũng không ăn.”

“Không được, không ăn không tốt cho sức khỏe.”

Vì câu nói quan tâm này của Trung Huy, Lâm Đỗ Nhã bớt giận, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông hỏi: “Vậy anh không ăn cơm thì không sao à?”

“Tôi… đợi lát nữa sẽ ra ngoài ăn.”

“Tại sao chứ? Ở đây có sẵn thì sao anh không ăn? Có phải là anh khinh thường tôi không? Vậy nên mới không muốn ăn cơm với tôi?”

Lâm Đỗ Nhã nói, gương mặt nhỏ xụ xuống, cứ như là thật sự vì bị người khác ghét nên đau lòng.

Dù là Trung Huy biết cô ta đang giả vờ.

Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta thì cũng không nhịn được cảm thấy tội nghiệp, thầm nghĩ muốn đưa tay vuốt thẳng chân mày của cô ta.

“Cô chủ Lâm, không phải là tôi khinh thường cô đâu…”

“Vậy thì ngồi xuống cùng ăn cơm với tôi đi, nếu không… tôi sẽ cho rằng anh đang khinh thường tôi đấy!”

Lâm Đỗ Nhã ngắt lời anh ấy.

Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng Trung Huy vẫn không lay chuyển được Lâm Đỗ Nhã, chỉ có thể đồng ý.

Anh ấy cũng xới cho mình một chén cơm, ngồi xuống đối diện cô gái…

Trung Huy ngồi xuống xong thì cảm nhận được một áp lực chưa từng có, còn có cả sự căng thẳng.

Nhưng mà cảm giác này lại do một cô gái trẻ dịu dàng mang lại cho mình.

Về sau khi Trung Huy nhớ lại chuyện này đều nghĩ sao mình có thể mất mặt như vậy, còn bị một cô gái trẻ bắt nạt.

Lâm Đỗ Nhã thấy anh ấy ngồi xuống thì lúc này mới hài lòng.

Cô ta xoa xoa tay, hít hà nói: “Thật là đói quá đi, mau ăn đi mau ăn đi.”

Sau đó cô ta cầm đũa lên, trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK